“Đừng luyện, địch nhân đang còn đuổi theo đó!”
“Tuyển thủ có một người biết truy tung xem bói, thông qua một sợi tóc của Dịch Tiểu Phong suy tính phương hướng.”
“Nói thật, Dương Ngự có chút thủ đoạn nha, trước đó ta còn tưởng rằng hắn là trang bức mới vỗ vai Dịch Tiểu Phong, không nghĩ tới là đang thu thập tóc.”
……
“Các bằng hữu đang xem, trước mắt ban tổ chức tiết mục cũng không có bất luận thông tin gì về Cửu U Bàn Nhược công, có khả năng bí tịch này vốn không nên xuất hiện trong kịch bản, Dịch Tiểu Phong đánh vỡ dự kiến của tiết mục.” Tiếng người chủ trì ở hiện trường vang lên, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc cảm thán.
Dịch Tiểu Phong thành công đem các tuyển thủ mang ra khỏi thành Thuần Dương, còn ngẫu nhiên gặp được bí tịch cao cấp thần bí.
Quả thực……
Trâu bò!
“Nhưng tình huống tuyển thủ Dịch Tiểu Phong rất không ổn, hiện tại hắn đã trở thành mục tiêu của tất cả tuyển thủ khác, ở dưới sự dẫn dắt của tuyển thủ Dương Ngự, khoảng cách hai bên đang ngắn lại.”
“Bên kia, Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu cùng nữ tử thần bí chiến đấu cũng cho chúng ta cảm nhận được chiến lực khủng bố trong Tu Chân giới, núi cao rung chuyển, sông đứt đoạn, hy vọng về sau trò chơi thử nghiệm, các người chơi có thể hành sự cẩn thận, xem Trò chơi Thiên Đạo tiên hiệp trở thành một cái thế giới chân thật, nếu không phải chịu thiệt.”
Người chủ trì một bên giới thiệu tình huống trò chơi, một bên nhắc nhở người chơi.
Ý đồ thật sự của tết mục không phải truyền phát tin tức, mà là hướng đại chúng phổ cập 《 Trò chơi Thiên Đạo tiên hiệp 》.
Một khi tiến vào trò chơi, đã không có pháp luật ước thúc, không có tiết mục phát sóng trực tiếp, nhân tính càng thêm lộ ra chân thật.
Bên kia.
Dịch Tiểu Phong phát hiện Cửu U Bàn Nhược công này còn khó luyện hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Văn tự quá nhiều, chỗ dễ dàng cũng nhớ không xong.
Hơn nữa hắn lặn lội đường xa, thật sự là mỏi mệt.
Vì thế, hắn cất kỹ bí tịch, bắt đầu nạp khí tu luyện.
Đối với tu sĩ mà nói, nạp khí tu luyện chính là nghỉ ngơi, linh lực trong cơ thể Dịch Tiểu Phong có thể tuần hoàn dẫn đường cho các chức năng của thân thể.
Vương Yên Nhiên sau khi truyền công đã biến thành phàm nhân, mặc dù nạp khí, cũng cần thời gian nhất định mới có thể nạp khí thành công, mà trước đó, cần phải ngủ, nghỉ ngơi.
Ba canh giờ qua đi.
Mặt trời đã lên.
Vương Yên Nhiên tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nói: “Chúng ta đi thôi, ta vừa mơ một cái ác mộng, mơ thấy chúng ta bị đuổi theo.”
Dịch Tiểu Phong trợn mắt, cảm thấy buồn cười.
Hắn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy chỗ sâu trong rừng cây có bóng người, còn không ít!
---
Dịch Tiểu Phong lập tức lôi kéo Vương Yên Nhiên nằm sấp xuống.
Vương Yên Nhiên hoảng sợ, nhưng nàng không có la to, mà là khẩn trương nhìn lại, đồng dạng nhìn thấy đám người đuổi theo từ thành Thuần Dương kia.
“Làm sao bây giờ? Trốn sao?” Vương Yên Nhiên thấp giọng hỏi nói.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Làm sao nhanh như vậy liền tìm tới?
Nơi này cũng không phải là xã hội hiện đại, không có cột mốc trên đường.
Chẳng lẽ là bên trong bọn họ có người có thể dùng pháp thuật truy tra hành tung?
Tám chín phần mười như thế!
Trong trò chơi tiên hiệp thì thuật bói toán cũng bình thường.
“Trước rời đi đã.”
Dịch Tiểu Phong nhẹ giọng nói, sau đó lôi kéo Vương Yên Nhiên khom lưng rời đi.
Cũng may địa thế là mảnh rừng cây rậm rạp, có thể che đậy thân ảnh.
“Bọn họ ở bên kia!”
Tiếng Dương Ngự bỗng nhiên truyền đến, trong giọng nói tràn ngập kinh hỉ.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, thầm mắng lại là đồ vật chó chết này!
Hắn trực tiếp thẳng lưng, tốc độ thoát đi nhanh hơn.
Vương Yên Nhiên cũng không do dự, liền chạy mau.
Trước khi ra khỏi thành, nàng liền thay thường phục, thuận tiện cho việc chạy trốn.
Hai người chạy với tốc độ nhanh nhất.
Một lát sau.
Dịch Tiểu Phong phát hiện không thích hợp.
Hắn lôi kéo Vương Yên Nhiên, tốc độ có chút chậm lại, nhưng cho dù là như thế này, cũng không ai có thể đuổi theo bọn họ, tiếng chửi bậy phía sau càng ngày càng nhỏ, rõ ràng kéo xa khoảng cách cùng bọn họ.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy đám người kia một đám chống nạnh, lau mồ hôi, đều thở hồng hộc.
Ngay cả Dương Ngự anh tuấn giờ phút này cũng rất chật vật.
Bất đồng với hai người Dịch Tiểu Phong sáng sớm đã nghỉ ngơi, bọn họ chính là suốt đêm đuổi theo, đến bây giờ còn không có chợp mắt.
“Mọi người nhanh lên!”
“Không được a… Phổi ta muốn nổ…”
“Mẹ ơi, hai người kia làm sao có thể chạy như vậy?”
“Ta sắp không được…”
“Kiếm thánh đâu? Làm sao còn không có giải quyết yêu bà kia?”
Dịch Tiểu Phong mơ hồ nghe được tiếng bọn họ, thiếu chút nữa cười to.
Nhưng hắn không có thiếu cảnh giác, tiếp tục trốn chạy.
Cứ như vậy.
Lại là một canh giờ qua đi.
Dịch Tiểu Phong cùng Vương Yên Nhiên cũng đã chạy mệt.
Nhưng bọn hắn vẫn không có bỏ xa đám tu sĩ kia.
Trước mắt hai bên cách xa nhau hơn ba trăm mét, đã đi vào khu vực núi hoang ít cây cối.
Dịch Tiểu Phong dọc theo triền núi bước nhanh đi, Vương Yên Nhiên theo ở phía sau, há mồm thở dốc, chống nạnh cong lưng, mệt cực kỳ.
Hưu ——
Một đạo tiếng xé gió từ phía trước bay tới.
Dịch Tiểu Phong sau khi nghe được theo phản xạ nâng kiếm chắn lại.
Keng ——
Đao kiếm đánh nhau, Dịch Tiểu Phong thuận thế chặn phi đao đang phóng nhanh mà đến bắn sang một bên đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước trên sườn núi có một người áo đen.
Người này cùng người áo đen trước đó ăn mặc giống nhau như đúc, chỉ là hình thể hắn cường tráng, tóc tai bù xù, không có mang mặt nạ.
Khuôn mặt hắn tục tằng, hai mắt lạnh băng, dường như đang quan sát con mồi, nhìn chằm chằm hai người Dịch Tiểu Phong.
“Đường bá phụ!”
Vương Yên Nhiên kinh hô.
Đường bá phụ?
Dịch Tiểu Phong ngẩn người, ngay sau đó thuận tiện suy nghĩ cẩn thận.
Đường thành chủ!
Gia hỏa này quả nhiên không chết!
“Vương Yên Nhiên, ngươi còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đường thành chủ lạnh lùng nói, hắn từ sau lưng rút ra một thanh loan đao, một tay nâng đao, đi hướng dưới chân triền núi.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, đối phương rõ ràng là muốn tới giết Vương Yên Nhiên.
Từ từ.
Đường Y Thiến không phải nói phụ thân nàng cũng là vì bảo hộ Vương Yên Nhiên sao?