Vì quá mức chuyên tâm, hoàn toàn không chú ý đến chuyện bên ngoài, bởi vậy Lâm Ân cũng không hề hay biết, đôi con ngươi màu đen vốn đang nhắm mắt trên chiếc giường bên kia đã mở ra từ khi nào rồi, và suốt từ lúc nãy đến giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn chỉ lặng lẽ tựa vào nơi đó, im lặng đọc cuốn sách trên tay, giống như trong một buổi chiều tĩnh lặng, dưới ánh mặt trời ấm áp, một cô bé lén lút ngồi trên bàn đọc sách phía đối diện, tò mò nhìn người anh trai nhà bên đang chăm chỉ học hành...
Thời gian tí tách trôi qua.
Thi thoảng Lâm Ân sẽ đứng lên, đi qua đi lại quanh chiếc ghế của mình, rồi chốc chốc lại cau mày suy tư trăn trở…
Trăn trở hồi lâu, hắn sẽ nhanh chóng lấy cây bút tới, vội vàng viết thứ gì đó xuống giấy, sột soạt viết một hồi, hắn sẽ dừng lại, tiếp tục cắn bút, tự hỏi một vài công thức tối nghĩa, khó hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây