Lâm Ân khôi phục lại vẻ trấn định của một bác sĩ, sau đó nhanh chóng đeo bao tay Dạ Y và khẩu trang lên, cũng trực tiếp lấy từng kiện công cụ máy móc từ trong túi mình ra ngoài.
“Ta từ chối!” Hắc Huyền Nguyệt phẫn nộ nói.
“Từ chối vô hiệu.” Lâm Ân cầm lấy một con dao giải phẫu dài nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động tiêu cự bên trên chiếc kính một mắt của mình, nói: “Cô có biết thương tích trên người cô nghiêm trọng đến mức nào hay không? Tôi không nói đùa với cô đâu. Nếu đã là chủ thuê của cô thì tôi cũng chính là người chịu trách nhiệm cho sức khỏe của cô. Tôi không cần biết có phải cô thực sự coi bản thân là một món đồ vật hay không, cũng không cần biết cô có nguyện ý hay không...”
“Hôm nay tôi nhất định phải chữa khỏi cho cô.”
Hắc Huyền Nguyệt cắn chặt môi, phẫn nộ nói: “Ngươi là tên khốn nạn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây