Dường như sau cái nhìn này, cô ấy đã xác định được thân thể hắn không có vấn đề gì, và một lần nữa bình tĩnh dời ánh mắt đi, khôi phục lại dáng vẻ thiếu nữ ba không như trước.
Nhưng rõ ràng là thương tổn trên người cô ấy còn nghiêm trọng hơn Lâm Ân nhiều.
“Cám ơn.” Vẻ mặt Lâm Ân trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng nhìn về phía Hắc Huyền Nguyệt, nói ra hai chữ kia, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến tẻ ngắt này: “Cám ơn cô đã cứu tôi, không cần biết là vì nguyên nhân gì, vì khế ước cũng được, vì bất cứ điều gì khác cũng tốt, bởi vì cô chính là cô gái đầu tiên liều mạng tới cứu tôi ở thời điểm nguy cấp như vậy. Tôi vô cùng cảm động.”
Thân thể Hắc Huyền Nguyệt thoáng dừng lại một chút, nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc gì, ánh mắt bình tĩnh nói: “Ừm.”
“...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây