Nghe được lời nói này, Ngả Văn tước sĩ lập tức ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cá chết đầy ẩn ý, như muốn nói lên rằng【 chuyện đó thì liên quan quái gì đến ta 】của Lâm Ân, bỗng nhiên gã lại có cảm giác dường như mình không cần phải mở miệng khuyên nhủ hắn.
Bởi vì hắn vốn không cần những lời khuyên kia.
Tự bản thân hắn đã tìm được hướng đi riêng cho chính mình rồi.
“Nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ lời khuyên của ngài, Ngả Văn tước sĩ.” Lâm Ân lau lau hai mắt, trên mặt mỉm cười, hai mắt đã mơ hồ có chút đỏ lên: “Nói thật, ở lần đầu tiên khi nhìn thấy ngài, tôi vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng ngài là một người vô cùng thân cận, bởi vì trong lòng cứ có cảm giác ngài đặc biệt giống một người đàn anh ở cố hương của tôi. Anh ấy cũng giống như ngài, vô cùng nho nhã, vô cùng ổn trọng, cũng luôn đến an ủi và khuyên nhủ đứa em trai ngốc nghếch là tôi mỗi khi tôi nghĩ không thông một chuyện gì đó.”
Hắn hít hít mũi, sụt sịt hai tiếng, sau đó nhắm mắt xuống, tựa như trên mặt vừa hiện ra một chút ấm áp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây