Mễ Lệ rũ mắt, giọng ủ rũ đi: “Thật ra mình cũng là đứa trẻ bị bỏ lại.
Hàn Dịch là người mẫu quốc tế, ở trên sàn chữ T catwalk tại nước ngoài rất lâu, mẹ giữ chức vụ cao trong công ty đa quốc gia, bay qua bay lại, vừa đi là mười ngày nửa tháng, gần như là cô bé được ông bà nuôi lớn. Lần này là nhờ phúc của tiết mục Lục nên cô và bố mới khó có được thời gian ở cùng nhau.
Mễ Lị nhớ tới cô bé kia, cũng nhớ tới chính mình, vẻ mặt trở lên cô đơn, dột nhiên cảm thấy tay phải bị nhét một cái gì đó mềm mềm núng nính.
Cô bé cúi đầu nhìn qua, là ngón trỏ của Hoắc Đào Đào.
Hoắc Đào Đào đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay Mễ Lị, ngọt ngào nói: “Đừng sợ đừng sợ, bây giờ Đào Đào cũng không có cha mẹ, nếu sau này không có ai ở bên chị Mễ Lị, em sẽ đến bên chị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây