Hàng mày xinh đẹp của Hoắc Đào Đào khẽ nhăn lại: “Anh học nó từ bao giờ vậy? Bàn tay của anh dùng để đánh đàn piano, lỡ như bị thương thì phải làm sao bây giờ.
Tạ Lan rất có thiên phú trong việc đánh đàn piano, anh còn tường giành được giải thưởng lớn quốc tế nữa, cũng có một chút danh tiếng trong cái ngành này thế nên Hoắc Đào Đào vẫn luôn cho rằng đôi bàn tay của anh ngoài việc ăn cơm với đánh đàn ra tốt nhất là không nên làm gì.
Tạ Lan mỉm cười yếu ớt: “Anh không yếu đuối như thế đâu.
“Là yếu đuối thế đó, tay của anh phải mua bảo hiểm, anh không cần phải học võ phòng thân gì cả, em bảo vệ anh là được rồi. Hoắc Đào Đào ưỡn ngực nói.
Tạ Lan nở nụ cười vui vẻ, anh nhìn cô sau đó dịu dàng lên tiếng: “Nhưng mà anh cũng muốn bảo vệ em.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây