Hoắc Đào Đào chậm rãi sờ vách tường, bàn, ghế nhỏ, nỗi nhớ mẹ chôn sâu trong lòng hoàn toàn bị bới tung, không cách nào khắc chế.
"Mẹ, Đào Đào thật là nhớ mẹ..." Cô tự lẩm bẩm, không nhịn được liền lau một chút khóe mắt.
Trợ lý không hiểu tại sao Hoắc Đào Đào nhìn thấy nhà tre lại vui vẻ như vậy, đi vào theo cô hai vòng, đột nhiên phát hiện cô bé nhỏ giống như có chút buồn phiền, bây giờ còn khóc.
Phải làm sao!
Trợ lý nhanh chóng đi ra ngoài, gọi điện cho Tạ Tri Diệc biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây