Giọng nói của Tạ Tri Diệc trầm thấp và chậm rãi, không hiểu sao Hoắc Đào Đào lại có cảm giác rất thân thiết, cơ thể vô thức từ từ dịch về phía tiếng nói, mí mắt cũng dần dần cụp xuống.
“Nòng nọc nhỏ nhìn thấy chú rùa đen, bơi qua...
Tiếng kể của Tạ Tri Diệc biến mất dần, anh đưa mắt nhìn dáng vẻ đang say giấc của Hoắc Đào Đào. Cục bột nhỏ dán sát vào cánh tay của anh, đôi lông mi dài phủ thành một bóng râm ở mí mắt dưới, tư thế nằm nghiêng khiến cho gương mặt mũm mĩm ép thành một đường cong, khiến người khác không nhịn được mà muốn giơ tay bẹo lấy.
Không biết cục bột nhỏ mơ thấy cái gì mà bờ môi cứ ú a ú ớ, Tạ Tri Diệc ghét sát vào nghe kỹ.
“Ba... mẹ, mẫu thân... Đào Đào nhớ người lắm...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây