Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, cảm giác như Tiểu Nhiễm đang dặn dò điều gì đó, khiến tôi vô cùng sợ hãi: “Tiểu Nhiễm... cậu đừng nói nữa...”
Bíp bíp...
Xe đến rồi!
Mọi người vội vàng khiêng Tiểu Nhiễm lên xe. Ngay khi cửa xe sắp đóng lại, Tiểu Nhiễm cắn răng chịu đau, hét lớn với tôi: “Nhớ lời tôi nói... nhớ đấy... sống tiếp... sống như một con người...”
Xe chạy mất!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây