. . . . . . . . . . . ..
Thực lực của Mục Phù Sinh làm cho Nghê Cổ kinh hãi muốn chết!
Dựa theo tình báo mà bọn hắn thu thập được thì Mục Phù Sinh có tạo nghệ cực kỳ cao trên phù đạo!
Nhưng mà trước nay không có hiển lộ cảnh giới tu đạo cùng với khả năng thực chiến không dựa vào phù triện.
Vậy nên mọi người đều nghĩ một phù sư không dùng phùt triện, dù cho tạo nghệ có cao thế nào thì thực lực cũng sẽ giảm hơn phân nửa!
Nhưng hiện giờ Nghê Cổ phát hiện tình báo sai rồi, sai nghiêm trọng!
Ai nói phù sư không dùng phù triện thì không thể chiến đấu?
Hồn hỏa màu xanh biếc kia là chuyện như thế nào?
Lôi điện màu tím kia là như thế nào?
Hắn đều không cách nào ngăn cản!
Chọc phải mấy người Diệp Thu Bạch, hắn hối hận không?
Tự nhiên là hối hận rồi.
Nhưng mà bây giờ hối hận cũng có ích gì đâu?
Sự tình đã xảy ra rồi.
Hiện tại Nghê Cổ đã không còn ý chí chiến đấu, hắn chỉ nghĩ làm sao sống sót trở ra ngoài.
Chỉ cần sống sót chạy ra khỏi Tinh Thần bí cảnh thì hắn có thể đủ tố cáo mấy người Diệp Thu Bạch trước mặt điện chủ cùng với các trưởng lão.
Đến lúc đó chỉ cần nói Thôn Hồn Tinh Hạp là mấy người Diệp Thu Bạch mang vào.
Sau đó bị mình cùng Hạng Diệc và Tông Ngôn phát hiện, muốn ngăn cản nhưng lại bị diệt khẩu!
Như thế vừa có thể giải quyết chuyện Thôn Hồn Tinh Hạp vừa có thể diệt trừ ba người Diệp Thu Bạch.
Một công đôi việc!
Lúc này.
Mục Phù Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói:
“Đại sư huynh, một mình ngươi được chứ?”
Diệp Thu Bạch cười:
“Sao lại hỏi đại sư huynh câu này? Không cần phải xen vào, các ngươi nhanh chóng thu cái hộp kia đi, còn phải dựa vào đồ chơi này tìm kiếm tiểu tử Thạch Sinh kia.”
Nói tới đây, Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn về phía Nghê Cổ, cười nói tiếp:
“Cũng có thể phòng ngừa hắn đổ tội danh lên trên đầu chúng ta.”
“A, nhớ rõ lưu lại ấn ký thần hồn của ba người bọn họ, trên hộp hẳn là vẫn còn dấu vết.”
Nghê Cổ nghe vậy sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu!
Nhìn sắc mặt Nghê Cổ, Diệp Thu Bạch cũng biết mình đoán trúng rồi.
Nhanh chóng nâng Tinh Vẫn kiếm trong tay lên, lạnh nhạt nói:
“Nhưng mà hết thảy đều ở trên cơ sở ngươi có thể còn sống trở ra.”
“Ngươi không khỏi quá tự tin đi.”
Nghê Cổ nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vẻ mặt trở nên độc ác nói:
“Tuy rằng ta không phải đối thủ của hai người kia nhưng ngươi chỉ có tu vi Hợp Đạo cảnh, há có thể là đối thủ của ta?”
Dứt lời, Nghê Cổ liền thúc giục tinh thần chi ý, phóng nhanh về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch thấy cảnh này, sắc mặt không chút biến hóa.
Kiếm ý Siêu phàm cảnh bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Không chỗ nào không có kiếm ý, kiếm ý hóa thành thực chất cắt ngang cắt dọc trong không gian ngưng tụ thành kiếm vực!
Kiếm ý Siêu phàm cảnh quấn quanh Tinh Vẫn kiếm.
Diệp Thu Bạch thi triển Tinh Vẫn kiếm pháp đã lâu chư dùng tới.
Kiếm thứ nhất va chạm với nắm tay bao bọc tinh thần chi ý của Nghê Cổ.
Chỉ vừa chạm nhau Nghê Cổ đã phát giác có điểm không thích hợp.
Ngay cả tinh thần chi ý của hắn cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản kiếm ý đã bước vào Siêu phàm cảnh!
Kiếm ý dừng trên nắm tay, dừng trên cánh tay hắn tạo ra từng miệng máu, máu tươi phun trào.
Nghê Cổ kinh sợ điên cuồng thối lui, muốn dùng linh khí nồng đậm trong cơ thể tu bổ vết thương.
Thế nhưng ở miệng vết thương vẫn còn kiếm ý tàn lưu, linh khí Biến Huyết cảnh gặp phải cỗ kiếm ý Siêu phàm cảnh này liền bị đánh tan!
Máu tươi chảy nhiều khiến hơi thở của Nghê Cổ bắt đầu suy yếu!
Ngẩng đầu nhìn về Diệp Thu Bạch bình thản, Nghê Cổ kinh hãi, cắn răng nói:
“Không phải người mới Hợp Đạo cảnh trung kỳ sao? Vì sao lại có chiến lực thế này?”
“Huống hồ có chiến lực thế này sao lúc trước còn lãng phí một đạo phù triện?”
Diệp Thu Bạch không thèm để ý nói: “Phù triện không phải của ta.”
Mục Phù Sinh đang dò xét Thôn Hồn Tinh Hạp ở đằng xa nghe Diệp Thu Bạch nói mà sắc mặt không khỏi tối sầm.
A hay lắm, không phải của ngươi ngươi không thấy đau lòng đúng không?
Ta đau lòng nha!
Diệp Thu Bạch là đại sư huynh, địa vị cao hơn mình nên Mục Phù Sinh nhẫn nhịn . . . . .
Nếu như để Lục Trường Sinh biết suy nghĩ của Mục Phù Sinh, không chừng sẽ vui mừng nói:
“Không có việc gì không có việc gì! Nhanh đánh vị đại sư huynh không nên thân của ngươi một trận! Sau khi soán vị thì ngươi chính là đại sư huynh!”
Sắc mặt Nghê Cổ khó coi đến cực điểm, không đợi hắn chuẩn bị thì kiếm thứ hai của Diệp Thu Bạch đã chém về phía hắn!
Kiếm chưa đến mà kiếm ý đã tới trước!
Kiếm ý hóa thành từng thanh cự kiếm chém tới.
Nghê Cổ chỉ có thể mặc kệ cánh tay chảy ra máu, nâng cánh tay khác lên toàn lực bùng nổ tu vi Biến Huyết cảnh.
Một quyền oanh ra!
Tinh thần chi ý hội tụ thành một thiên thạch hung hăng ném vào đám cự kiếm!
Cự kiếm tạo ra từng cái khe trên thiên thạch!
Kiếm thứ hai của Diệp Thu Bạch đã đến, chém nát thiên thạch.
Thế công không ngừng, kiếm thứ ba trong Tinh Vẫn kiếm pháp chém ngang về phía Nghê Cổ.
Mặt Nghê Cổ tái nhợt hấp tấp ngăn cản.
Nhưng dù cho hắn chặn được kiếm thứ ba của Diệp Thu Bạch thì vẫn còn kiếm thứ tư
Kiếm thứ năm.
Kiếm thứ sáu!
Kiếm sau mạnh hơn kiếm trước nhiều.
Kiếm ý trên người Diệp Thu Bạch cũng càng thêm sắc nhọn!
Giống như muốn chém cả vùng tinh không này.
Khi tới kiếm thứ mười thì hai cánh tay của Nghê Cổ đã tràn ngập vết thương.
Máu không ngừng phun ra, dù làm như thế nào cũng không thể ngừng chảy.
Trông vô cùng dữ tợn!
Lúc này, kiếm thứ mười một của Diệp Thu Bạch tới!
Lòng Nghê Cổ tràn đầy tuyệt vọng.
Tiến công, chống đỡ, tuyệt chiêu hắn đều dùng hết rồi.
Nhưng mà đều không thể hoàn toàn ngăn trở kiếm của Diệp Thu Bạch.
Uy năng của kiếm thứ mười một giống như hoàn toàn ngưng tụ từ mười kiếm vừa rồi!
Nên chắn như thế nào?
Người này chỉ có tu vi Hợp Đạo cảnh trung kỳ sao lại có thể làm đến mức này?
biết rằng Nghê Cổ cũng không phải người tu đạo Biến Huyết cảnh thông thường.
Hắn cũng là nhân vật thiên kiêu số một số hai ở Tinh Không Thần Điện.
Giữa thiên kiêu mà còn có thể đủ vượt biên tác chiến?
Rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Hắn nghĩ tới đây thì khí thế đã hoàn toàn mấ hết.
Khi một người cảm thấy chính mình không cách nào chiến thắng đối phương thì khí thế cũng chẳng còn, cũng chính là giờ chết.
Một kiếm rơi xuống!
Tinh thần chi ý dày nặng trước người Nghê Cổ như một tờ giấy mỏng phân liệt.
Đồng thời một kiếm của Diệp Thu Bạch cũng thừa cơ xuyên thấu đan điền Nghê Cổ.
Cổ tay Diệp Thu Bạch xoay chuyển.
Tinh Vẫn kiếm đâm vào đan điền cũng xoay chuyển theo, phá nát đan điền!
Kiếm ý Siêu phàm cảnh giống như sông nước trào dâng đánh sâu vào cơ thể Nghê Cổ.
Chỉ trong chớp mắt, Nghê Cổ liền tuyệt vọng chết đi, hoàn toàn không còn sinh cơ. . . . . .