. . . . . . . . .
Bên trong Tinh Thần bí cảnh.
Lọt vào trong tầm mắt cũng không có kỳ quan dị cảnh gì cả.
Có chỉ là vô số sao trời.
Ngẩng đầu nhìn, trên không đầy sao lấm tấm, ánh sao nhu hòa chiếu vào trên thân mọi người.
Mỗi một ngôi sao đều giống như duỗi tay là có thể chạm đến.
Nhưng muốn chạm đến lại cách xa ngàn dặm.
Trông gần trong gang tấc nhưng sự thật là cách xa thật xa.
Khi các đệ tử Tinh Không Thần Điện tiến vào bên trong liền phóng thích tinh thần chi ý bay hướng về bầu trời sao.
Đối với bọn họ thì sâu trong tinh không có truyền thừa vô thượng của Tinh Không Thần Điện.
Chỉ cần nhận được liền có thể lĩnh ngộ tinh thần chi lực!
Nghê Cổ và Tông Ngôn cũng không ngoại lệ, đều phóng về phía không trung, chẳng thèm để ý tới ba người Diệp Thu Bạch.
Nhưng mà tốc độ của hai người cực nhanh, hình như muốn cướp đoạt thứ gì đó.
Ba người Diệp Thu Bạch không có sốt ruột.
Dù sao bọn họ không có hứng thú với truyền thừa của Tinh Không Thần Điện.
Mục đích bọn họ tới đây là để tìm Thạch Sinh.
“Thế nào, đại sư huynh, cảm nhận được hơi thở của sư đệ sao?”
Thấy Diệp Thu Bạch lấy ngọc bội ra, Tiểu Hắc không khỏi hỏi.
Diệp Thu Bạch ngưng trọng lắc lắc đầu, nói:
“Vẫn không cảm ứng được.”
“Có lẽ chỉ tiến sâu vào trời sao, mới có thể xác nhận vị trí của sư đệ.”
Mục Phù Sinh nhìn về phía mảnh sao trời, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Mỗi một ngôi sao ở nơi này đều ẩn chứa lực lượng phong ấn, cảm ứng không được cũng là chuyện bình thường.”
Dưới hơi thở phong ấn, ngay cả phù triện của hắn cũng không dùng được!
“Được rồi, ở chỗ này cũng không có biện pháp gì, tiến vào chỗ sâu thôi.”
Hai người Tiểu Hắc gật gật đầu theo đệ tử Thần Điện tiến lên.
Tinh Thần bí cảnh có truyền thừa của Thần Điện, truyền thừa tự nhiên không dễ dàng có được.
Nếu mà dễ dàng thì sao Tinh Không Thần Điện lại xuống dốc như hiện tại?
Ba người Diệp Thu Bạch chỉ mới bay lên mười trượng đã cảm giác được có một cỗ trấn áp chi ý ập lên thân thể mình.
Cỗ tinh thần chi lực này không chỉ có trấn áp mà còn phong ấn linh khí trong cơ thể ba người Diệp Thu Bạch.
Nếu như bình thường thì đây là nơi tu luyện tuyệt hảo đối với ba người nhưng tình huống hiện giờ của Thạch Sinh thật sự khiến người ta lo lắng.
Kéo dài thêm một chút sẽ khả năng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!
Cho nên ba người cũng dùng tốc độ cực nhanh tiến lên!
Nhanh chóng ném rất nhiều đệ tử nội môn Tinh Không Thần Điện ở phía sau!
Thấy một màn này, sắc mặt đám đệ tử bị vượt qua trở nên khó coi.
Ở trong bí cảnh nhà mình, bị mấy tên ngoại nhân bỏ lại phía sau sao?
Nhưng mà càng đi thì sắc mặt ba người Diệp Thu Bạch càng thêm ngưng trọng.
Không phải bởi vì tinh thần chi lực trấn áp càng lúc càng mạnh mà là bọn họ cảm giác được lực lượng thần hồn của mình thế mà đang chậm rãi trôi đi!
Giống như bị đồ vật nào đó trong tinh không này kéo ra ngoài vậy!
Mục Phù Sinh rất mẫn cảm với thần hồn.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng nói:
“Có gì đó cổ quái!”
Diệp Thu Bạch cũng nghiêm túc gật gật đầu.
“Lực lượng thần hồn đang trôi đi, tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng nếu để lâu dài thì e là sẽ tổn thương đến thần hồn!”
Dứt lời, mặt Diệp Thu Bạch cứng lại.
“Trước đó sư tôn có nói hơi thở thần hồn của Thạch Sinh cực kỳ mỏng manh, có thể là bởi vì chuyện này hay không?”
“Không bài trừ khả năng này.”
Mục Phù Sinh suy nghĩ rồi nói:
“Nhưng mà ta đã gặp qua tinh thần chi lực của Thạch Sinh, cũng không có hiệu quả hấp thụ lực lượng thần hồn. . . . . .”
Chẳng lẽ có mặt đồ vật nào khác đang quấy phá sao??
Đột nhiên Diệp Thu Bạch dừng lại, hình như nghĩ tới chuyện gì.
Trước đó hắn tìm được chỗ Nghê Cổ, hỏi vì sao phải đối phó bọn họ thì lời Nghê Cổ mang ý muốn ngăn cản bọn họ tiến vào Tinh Thần bí cảnh.
Lúc đó hắn đã có chút hoài nghi.
Có phải bên trong Tinh Thần bí cảnh cất giấu bí mật gì hay không?
Hiện giờ xem ra. . . . . .
Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch biến sắc, lập tức hướng đổi hướng đuổi theo Tông Ngôn cùng Nghê Cổ.
“Mau, theo ta đi!”
. . . . . .
Bên trong Tinh Thần bí cảnh có đầy sao trời.
Ở địa phương này không có thứ gì có thể làm vật chỉ đường hoặc đánh dấu.
Nhưng mà ở chỗ, Tông Ngôn, Nghê Cổ cùng với một tên nam tử cường tráng khác đang tu họp.
Chung quanh không còn ai.
Giữa ba người bọn họ có một cái hộp hình vuông nho nhỏ.
Toàn thân hộp có màu đen.
Trông cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Chỉ là bên miệng hộp có một cái mặt quỷ, mặt quỷ mở miệng rộng, chung quanh có từng sợi năng lượng trong suốt đang từ bốn phương tám hướng tiến vào miệng!
Chỉ cần là người tu đạo đều có thể cảm ứng được miệng quỷ đang thôn phệ lực lượng thần hồn!
Lúc này, nam tử cường tráng nói:
“Các ngươi nói ba người từ bên ngoài đến hiện giờ cũng vào được rồi?”
Nghê Cổ gật gật đầu.
“Vào được, hình như bọn họ có bối cảnh ở Thần Điện, ngay cả trưởng lão Chấp Pháp Đường cũng không dám động bọn họ.”
“Thực lực như thế nào?”
Nghê Cổ cười lạnh một tiếng:
“Ở bên ngoài bọn họ có phù triện, ta không đánh lại nhưng mà trong Tinh Thần bí cảnh không cách nào sử dụng phù triện, chỉ như mấy con kiến thôi!”
“Không cần khinh địch.”
Nam tử cường tráng lạnh nhạt nói:
“Nhưng hiện tại mặc kệ ba người kia.”
Tông Ngôn kích động nói:
“Hạng sư huynh, mấy thập niên qua Tinh Thần bí cảnh mở nhiều lần, cũng thu thập đủ thần hồn chi lực rồi đi?”
Hạng Diệc là đệ tử thân truyền của điện chủ Tinh Không Thần Điện điện Hoàng Nhĩ.
Cũng là người xếp hạng thứ nhất trong các đệ tử Thần Điện!
Hạng Diệc liếc liếc mắt nhìn Tông Ngôn, nói:
“Không sai biệt lắm, kế tiếp chỉ cần hấp thu tinh thần chi ý bên trong Tinh Thần bí cảnh này là được.”
Cái hộp này chính là Thôn Hồn Tinh Hạp.
Ba người ngẫu nhiên thu được khi đi rèn luyện bên ngoài.
Tác dụng của nó là hấp thu một lượng lớn tinh thần chi ý!
Nhưng phải thỏa điều kiện trước, Thôn Hồn Tinh Hạp cần cắn nuốt đủ lực lượng thần hồn mới có thể mở ra.
Một khi hội tụ được nhiều tinh thần chi ý, vậy sẽ đủ cho ba người cùng tu luyện.
Thực lực sẽ tăng trưởng với biên độ lớn, có lẽ còn có thể tu luyện ra tinh thần chi lực cũng không chừng.
Nghê Cổ cười nói:
“Lâu như vậy rồi, hẳn là sẽ không có ai phát hiện, dù sao chúng ta áp chế tốc độ hấp thu lực lượng thần hồn của Thôn Hồn Tinh Hạp.”
Hạng Diệc nở nụ cười ta:
“Hiện giờ sắp đại công cáo thành, chỉ cần thành công thì lão nhân cũng sẽ truyền Tinh Thần Bảo Điển cho ta!”
“Được rồi, bắt đầu một bước cuối cùng đi.”
. . . . . .
Bên kia.
Tuy rằng Diệp Thu Bạch nhớ rõ phương hướng đại khái của hai người Nghê Cổ nhưng trong trời sao vô ngần này mà tìm người rất khó khăn.
Đang lúc ba người có chút phát sầu thì Mục Phù Sinh đột nhiên nói:
“Có lẽ chúng ta có thể theo hướng thần hồn chi lực trôi đi mà tìm kiếm.”
Thần hồn của Mục Phù Sinh đã đến cảnh giới Tiên hồn sư, so với Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc thì hắn có thể miễn cưỡng cảm nhận được hướng đi của lực lượng thần hồn.