Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 547: Chiến nghê cổ

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . .

Tính tình của Nghê Cổ rất cổ quái.

Đây là nhận thức chung của người ở Tinh Không Thần Điện.

Hắn thích câu cá, hơn nữa thời điểm đang câu cá không thể có bất kỳ người nào làm ồn!

Liền tính là đệ tử xếp hạng thứ hai ở Thần Điện từng quấy rầy đến hắn câu cá, cũng bị Nghê Cổ ghi hận suốt mấy năm!

Trong mấy năm đó không chỉ bị Nghê Cổ điên cuồng so kè mà còn bị Nghê Cổ điên cuồng khiêu chiến.

Không cách nào yên tâm tu luyện!

Vẫn do cao tầng Thần Điện ra mặt mới ổn định Nghê Cổ.

Cho nên không có một đệ tử nào dám lên tiếng quấy rầy khi Nghê Cổ đang câu cá.

Hiện giờ lại có người dám lên tiếng khi Nghê Cổ đang câu cá, hơn nữa còn là thời điểm cá sắp cắn câu!

Sắc mặt Tông Ngôn thay đổi, mồ hôi lạnh từ khuôn mặt không ngừng chảy xuống!

Chuyện xấu.

Tên điên này lại muốn nổi điên!

Quả nhiên nụ cười của Nghê Cổ biến mất, mặt dần dần trở nên âm trầm.

Đồng tử đen nhánh bắt đầu có huyết quang lập loè!

Một cỗ sát ý trào ra!

Hắn quay đầu liền thấy một tên kiếm tu lơ lửng giữa không trung, hài hước nhìn mình.

Kiếm tu tự nhiên là Diệp Thu Bạch!

Nghê Cổ quay đầu nhìn về phía Tông Ngôn, huyết quang chợt lóe, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tông Ngôn.

Tay phải bỗng thò ra!

Tông Ngôn hoảng hốt định lui về phía sau thì đã bị Nghê Cổ nắm cổ nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất!

Chỉ thấy Nghê Cổ tràn ngập sát ý nói:

“Là ngươi dẫn hắn tới?”

Mặt Tông Ngôn tái nhợt, thống khổ lắc lắc đầu, gằn từng chữ một:

“Không. . . . . . Không phải, ta. . . . . . Cũng là đệ tử Thần Điện. . . . . ., sao ta có thể. . . . . . Làm ra chuyện. . . . . .?”

“Nói cũng đúng.”

Nghê Cổ hừ lạnh một tiếng, ném Tông Ngôn sang một bên.

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

“Xem ra thủ đoạn của ngươi còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của ta?”

Diệp Thu Bạch cười cười:

“Một ít thủ đoạn nhỏ thôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta đã thấy ngươi sao?”

Nghê Cổ lắc đầu.

“Ở chỗ nào gián tiếp đắc tội ngươi sao?”

Nghê Cổ lắc đầu.

Thấy thế, Diệp Thu Bạch nâng Tinh Vẫn kiếm lên, từng đạo kiếm ý từ trong cơ thể bùng nổ!

Hắn lạnh nhạt nhìn Nghê Cổ, giọng điệu tràn ngập hàn ý, nói:

“Vậy sao ngươi lại muốn đối phó chúng ta?”

Nghê Cổ nhếch miệng cười, nói:

“Đối phó sao? Người từ ngoài đến, ngươi không khỏi quá coi trọng chính mình.”

“Tinh Thần bí cảnh là nơi truyền thừa của Tinh Không Thần Điện chúng ta, tuy rằng các ngươi không có khả năng nhận được truyền thừa nhưng há có thể để mấy người ngoài đặt chân vào thánh địa của chúng ta?”

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu:

“Xem ra bên trong bí cảnh có một ít bí mật không thể để chúng ta biết đến?”

Nhưng vì sao điện chủ Tinh Không Thần Điện điện lại không có từ chối yêu cầu của bọn họ, đồng ý cho bọn họ tiến vào Tinh Thần bí cảnh chứ?

Hay chỉ là lòng dạ Nghê Cổ quá hẹp hòi?

Nghê Cổ hừ lạnh một tiếng:

“Nói chuyện này đã không có ý nghĩa gì, trước đó ta còn không có lý do tự mình ra tay đối phó ngươi, nhưng hiện giờ đã có rồi.”

Quấy rầy hắn câu cá!

Đây chính là lý do.

Dứt lời Nghê Cổ liền bước ra một bước!

Trong mắt tràn ngập huyết ý như lưỡi rắn phụ ra phụt vào!

Ngay sau đó một cây trường thương xuất hiện trong tay Nghê Cổ.

Đôi tay cầm thương đâm thẳng về phía Diệp Thu Bạch.

Tinh thần chi ý giống như ánh sao lấp lánh bao trùm trên thân trường thương!

Khiến trường thương trở nên dày nặng và mang theo trấn áp chi ý!

Tu vi Biến Huyết cảnh sơ kỳ hoàn toàn bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Hiển nhiên Nghê Cổ muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết Diệp Thu Bạch ngay tại chỗ.

Diệp Thu Bạch cũng không có sử dụng kiếm thuật hay là công pháp gì.

Ngay cả Tinh Vẫn kiếm trong tay cũng không nâng lên.

Từ bỏ sao?

Nghê Cổ cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay đâm hướng về trán Diệp Thu Bạch.

Giống như xuyên phá không gian mà tới gần.

Giờ khắc này trong tay Diệp Thu Bạch có thêm một phù triện ẩn chứa lôi đình!

Hắn nhẹ nhàng cười vứt phù triện ra.

Nghê Cổ nhìn thấy, sắc mặt biến đổi!

Đạo phù triện này khiến hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử!

Đây là một đạo linh cấp phù triện!

Nhận thấy được điểm này.

Trường thương trong tay Nghê Cổ hóa công thành thủ.

Vốn đang đâm tới thì đôi tay bỗng nhiên dùng sức mạnh mẽ thu hồi, chắn ngang trước ngực!

Từng luồng tinh thần chi ý hội tụ quanh thân Nghê Cổ hóa thành tinh thần áo giáp.

Không thể không nói Nghê Cổ vận dụng tinh thần chi ý thuần thục, mạnh mẽ hơn Tông Ngôn không biết bao nhiêu lần.

Nếu không nhờ phù triện này.

Diệp Thu Bạch tự chiến đấu sẽ phải tốn chút thời gian.

Dù sao đối phương cũng là cường giả Biến Huyết cảnh.

Còn là thiên tài của Tinh Không Thần Điện, sao có thể chiến đấu vượt biên và hạ gục trong nháy mắt chứ?

Đúng như Mục Phù Sinh và sư tôn hay nói.

Nên giấu dốt thật nhiều.

Huống hồ dùng một tấm phù triện có thể giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng rồi, cớ sao mà không làm đâu?

Lúc này.

Diệp Thu Bạch thầm nói.

“Cửu U Lôi Bạo phù, bạo!”

Cửu U Lôi Bạo phù chính là phù triện Thiên giai đỉnh do Mục Phù Sinh nghiên cứu, cài tiến trên cơ sở Lôi Bạo phù.

Thành công thăng cấp thành Linh phù sát phạt.

Uy lực của nó cường đại hơn Lôi Bạo phù không biết bao nhiêu lần!

Ầm!

Cùng với tiếng lôi đình cuồn cuộn.

Từ Cửu U Lôi Bạo phù, có vô số đạo lôi đình màu đen bắn ra.

Giống như muốn xé rách không gian công kích Nghê Cổ.

Tức khắc!

Tinh thần áo giáp bao trùm trên thân Nghê Cổ bị từng đạo màu đen càn quét!

Áo giáp nhanh chóng có thêm những vết rách.

Sắc mặt Nghê Cổ cũng trở nên tái nhợt!

Máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Thấy một màn như vậy.

Sắc mặt Tông Ngôn thay đổi.

Ngay cả đệ tử xếp hạng thứ ba trong Thần Điện Nghê Cổ, đối mặt với Diệp Thu Bạch cũng không có sức phản kháng sao?

Cảm nhận được hơi thở của Nghê Cổ càng thêm uể oải, Tông Ngôn không khỏi quát:

“Diệp Thu Bạch, ngươi muốn giết đệ tử thân truyền của Tinh Không Thần Điện?!”

Diệp Thu Bạch cười cười: “Có gì mà không thể?”

Dứt lời liền nắm chặt tay, lôi đình màu đen lôi đình như bị khống chế kịch liệt bạo động bên ngoài ó giáp của Nghê Cổ.

“Nếu ta là ngươi, có lẽ sẽ nói ra nguyên nhân muốn đối phó chúng ta.”

Lúc này trên mặt Nghê Cổ lại treo một nụ cười điên cuồng.

“Muốn cho ta khuất phục?”

Vừa dứt lời.

Toàn thân Nghê Cổ đột nhiên đỏ bừng!

Giống như mạch máu dưới làn da đều nổ tung hết, máu không ngừng đổ ra dưới da.

Ngay sau đó, làn da như không chịu nổi máu huyết, máu huyết từ lỗ chân lông không ngừng chảy ra rồi chảy vào trong trường thương.

Giờ khắc này trường thương bị máu tươi bao trùm!

Hơi thở bùng nổ!

Nghê Cổ gầm lên một tiếng quét thương.

Cùng với tinh thần chi ý chồng chất, một đạo thương ý màu máu phá tan lôi đình màu đen chung quanh.

Diệp Thu Bạch hơi nhướng mày.

Quả nhiên thiên kiêu Tinh Không Thần Điện cũng có tuyệt chiêu áp đáy hòm của chính mình.

Khi Nghê Cổ muốn vọt về phía Diệp Thu thì có một lão giả xuất hiện trên không.

“Tinh Thần bí cảnh sắp sửa mở ra, không cần sử dụng cấm thuật.”

Vừa dứt lời, một đạo trấn áp chi ý rơi vào trên thân Nghê Cổ.

Sát ý trên người hắn nhanh chóngnbị trấn áp.

Nghê Cổ thấy thế hừ lạnh một tiếng, không ra tay nữa.

Dù sao người tới là trưởng lão Chấp Pháp Đường, không thể làm càn.

Làm xong hết thảy, trưởng lão quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

“Ngươi là người ngoài, ở chỗ này làm càn, xem Thần Điện ta không người sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)