. . . . . . . . . . . . .
Đệ tử Tinh Không Thần Điện đúng là vì thời kỳ thượng cổ có thể tu luyện tinh thần chi lực mà cực kỳ kiêu ngạo, tự phụ.
Dù cho như thế thì Tinh Không Thần Điện tốt xấu gì cũng là một thế lực đã từng đứng hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ.
Tuy rằng hiện tại xuống dốc nhưng cũng là thế lực đứng đầu nhị lưu, cùng đẳng cấp với Thiên Kiếm Phong.
Đệ tử dưới tòa có lẽ sẽ có một vài tên đầu óc có vấn đề.
Còn thân là đệ tử thủ tịch nội môn như Tông Ngôn càng không thể vì kiêu ngạo mà nóng đầu đến gây sự.
Bởi vì bọn họ là người ngoài muốn tiến vào Tinh Thần bí cảnh mà cảm thấy bất mãn, lập tức tới cửa nhục nhã khuyên lui?
Cách làm này không khỏi quá mức thấp kém, sơ hở chồng chất!
Cho nên Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh đều cho rằng, chắc có người đứng sai sai sử, xíu giục Tông Ngôn làm ra chuyện này.
Hoặc có thể nói là ba người Diệp Thu Bạch tiến vào Tinh Thần bí cảnh sẽ tổn hại đến lợi ích của ai đó, phá hư kế hoạch. . . . . .
Hơn nữa, nhiều đệ tử nội môn bất mãn không thể thiếu cánh tay của mấy kẻ có âm mưu bên trong, mấy kẻ này thì không cần quan tâm.
Chỉ cần cạy miệng Tông Ngôn xem ai đang âm thầm muốn đối phó bọn họ là được.
Sau khi nghe được Diệp Thu Bạch nói.
Lòng Tông Ngôn khẽ run lên, thế mà ánh mắt cùng với sắc mặt không hề dao động chút nào.
Ngược lại nhíu nhíu mày nói:
“Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì.”
Nếu như người không có đầu óc sẽ bị bộ dạng vô tội khó hiểu của Tông Ngôn lừa.
Nhưng đầu óc của Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh sao dễ lừa thế này?
Hoặc là với lực lượng thần hồn của Mục Phù Sinh, sao lại không cảm nhận được thần hồn của Tông Ngôn hơi run khi nói chứ?
“Hẳn ngươi cũng biết khi ta hỏi thì đã biết một chút rồi.”
Diệp Thu Bạch cười một tiếng, ngồi xổm xuống xuống, mắt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tông Ngôn rồi nói:
“Cho nên thay vì làm bộ không biết, còn không bằng nói ra cho thống khoái.”
Nghe vậy.
Tông Ngôn cũng không giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng.
“Cho dù như ngươi nói thì sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
“Như thế nào, ở Tinh Không Thần Điện ngươi còn có thể nghiêm hình tra tấn ta?
Có lẽ Chấp Pháp Đường sẽ không cho phép ngươi giương oai.”
Nghiêm hình tra tấn?
Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu.
Đang ở địa bàn của đối phương.
“Nhưng nếu ngươi nói ra thì không tính chuyện đánh cược nữa, ngươi vẫn có thể tiến vào Tinh Thần bí cảnh, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Thu Bạch nói rồi vỗ vỗ bả vai Tông Ngôn.
Nghe đến đây, sắc mặt Tông Ngôn thay đổi.
Đúng là dùng Tinh Thần bí cảnh trao đổi khiến hắn khó mà kháng cự.
Chỉ là nhớ tới sự khủng bố của người nọ, Tông Ngôn hơi run rẩy.
Diệp Thu Bạch chú ý tới điểm này, có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc là người nào có thể để một tên đệ tử thủ tịch nội phải sợ hãi tới mức này?
Không bao lâu sau Tông Ngôn đứng lên, lắc đầu nói:
“Đã đánh cuộc thì phải chịu.”
Nói xong liền nhấc thân thể bị thương chậm rãi rời đi.
Đông đảo đệ tử nội môn cũng mang theo sắc mặt khó coi lần lượt rời đi.
Tiểu Hắc nhìn bóng Tông Ngôn, không khỏi nói:
“Đại sư huynh, cứ để hắn đi vậy sao?”
Không đợi Diệp Thu Bạch trả lời, Mục Phù Sinh liền cười cười đi tới.
“Đừng gấp, hẳn là đại sư huynh đã dán Vạn dặm truy tung phù dán ta khắc dấu lên thân người nọ.”
“Sẽ nhanh chóng biết rốt cuộc là ai sai sử.”
Không sai.
Vừa rồi lúc Diệp Thu Bạch vỗ vai Tông Ngôn đã dán Vạn dặm truy tung phù.
Hơn nữa, nếu như không phải người có lực lượng thần hồn vượt xa Mục Phù Sinh thì không cách nào phát hiện Vạn dặm truy tung phù.
Mà hiện giờ cảnh giới thần hồn của Mục Phù Sinh có thể so với Tiên Phù Sư!
Ở Tinh Không Thần Điện có mấy ai có thần hồn sánh được với Mục Phù Sinh chứ?
Chuyện vừa diễn ra nhanh chóng truyền vào trong tai cao tầng Thần Điện.
Điều khiến các đệ tử Thần Điện cảm thấy ngoài ý muốn chính là ao tầng, bao gồm cả điện chủ đều không có động tĩnh.
Giờ phút này, trong chủ điện Tinh Không Thần Điện.
Điện chủ Hoàng Nhĩ nghe được trưởng lão Chấp Pháp Đường hội báo cũng không có tỏ vẻ gì.
Trưởng lão hơi sửng sốt, nói:
“Điện chủ, chúng ta không ra mặt áp chế chút sao? Đối phương là người ngoài, không quan tâm có khả năng sẽ khiến các đệ tử Thần Điện thất vọng.”
Hoàng Nhĩ lật xem sách cổ, cũng không ngẩng đầu, đáp lời:
“Không cần phải xen vào.”
Trưởng lão hỏi: “Vì sao?”
Vì sao?
Hoàng Nhĩ khép sách cổ lại, đứng lên đặt sách trở lại trên kệ.
“Từ thời kỳ thượng cổ, đệ tử Thần Điện đã cực kỳ tự phụ kiêu ngạo, khi đó tự phụ kiêu ngạo không có gì, bởi vì chúng ta có tư cách, có vốn liếng.”
“Nhưng hiện giờ Tinh Không Thần Điện đã xuống dốc, không người nào có thể tu luyện tinh thần chi lực, nếu vẫn kiêu ngạo, khinh thường người trong thiên hạ thì không được.”
Trưởng lão Chấp Pháp Đường cúi đầu, tự nhiên hắn biết điểm này.
Nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy Tinh Không Thần Điện cao hơn một bậc so với các thế lực khác ở giới vực trung vĩ độ.
“Đúng lúc ba người Diệp Thu Bạch có thể đảm đương vai trò thức tỉnh bọn họ.”
“Để cho bọn họ biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu như vẫn kiêu ngạo thì có ngày Tinh Không Thần Điện sẽ lâm đại họa!”
“Cho nên chuyện này chúng ta không cần quản.”
Trưởng lão Chấp Pháp Đường chắp tay gật đầu, sau đó rời đi.
. . . . . .
Bên kia, Tông Ngôn rời khỏi chỗ ba người Diệp Thu Bạch cũng không có rời khu vực vòng thứ hai mà đi về một hướng khác.
Đến một nơi có từng ngọn núi nhỏ vây quanh.
Giữa những ngọn núi là từng dòng suối nhỏ chảy dài rồi hội tụ ở một cái hồ.
Bên hồ có một tòa đình viện.
Một nam tử áo tím với mái tóc màu tím xõa ngang vai, mặt treo nụ cười khiêm tốn, trong tay cầm cần câu cá lẳng lặng ngồi ven hồ.
Người này chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, Nghê Cổ.
Tực lực xếp thứ ba trong hàng ngũ đệ tử Tinh Không Thần Điện.
Cảnh giới đạt tới Biến Huyết cảnh!
Tông Ngôn đi tới chỗ tên này.
Vừa định mở miệng thì thấy Nghê Cổ giơ ngón trỏ đặt lên miệng, nhẹ giọng nói:
“Không nên ồn ào, sẽ khiến cá chạy mất.”
Thấy thế, Tông Ngôn cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Ước chừng một nén nhang sau.
Phao nhỏ trên cần câu bỗng giật giật.
Nghê Cổ không có kéo lên mà tiếp tục chờ đợi, giống như một đầu liệp báo, nụ cười khiêm tốn cũng dần dần trở nên khát máu!
Chờ đợi con mồi cắn câu!
“Xem ra người sai sử phía sau chính là ngươi?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Nghê Cổ cũng thay đổi!
Không phải bởi vì giọng nói này dọa, cũng không phải vì chính mình bị đối phương phát hiện.
Mà là bởi vì cần câu đã không còn động tĩnh nữa. . . . . .