. . . . . . . . .
Theo bóng mờ Lục Trường Sinh biến mất và mặt quỷ tiêu tán.
Bốn đạo quỷ hồn Thiên Tiên cảnh cũng tiêu tán vào trong thiên địa.
Đã không có cường giả Thiên Tiên cảnh chống đỡ.
Tà tộc chỉ còn một cường giả mạnh nhất là Tà Chủ với tu vi Địa Tiên cảnh đỉnh, một cây chẳng chống vững nhà!
Trực tiếp tan biến dưới một ngón tay của Cung cung phụng.
Đến lúc này.
Tà vực hoàn toàn trở thành lịch sử ở giới vực trung vĩ độ.
Không bao lâu sau đám người Mục Chính Đình cùng với Mộ Lập Bi cũng được Diệp Thu Bạch mang ra từ địa lao Tà tộc.
Lúc mang ra thì thân thể mấy người đều quấn từng sợi xiềng xích màu đen, xiềng xích xuyên thấu cả xương bả vai của mấy người.
Sắc mặt tái nhợt không có chút máu, trong mắt đã xuất hiện tử khí.
Hơi thở cực kỳ uể oải!
Hiển nhiên, trong thời gian qua mấy người Mục Chính Đình đã bị tra tấn nhiều. . . . . .
Mục Phù Sinh và Mộ Tử Tình đều vội vàng đỡ hai người.
“Phụ thân, ngươi không sao chứ?”
Gương mặt Mục Chính Đình đã đầy nếp nhăn, cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
“Yên tâm đi, còn không chết được.”
Mộ Lập Bi nhìn Mộ Tử Tình, trong mắt cũng ánh lên sự vui mừng, nâng cánh tay tràn đầy vết thương vuốt vuốt mái tóc bạc của Mộ Tử Tình rồi nói:
“Không tồi, càng ngày càng cường đại, e là hiện tại ngay cả ta cũng không phải đối thủ của ngươi rồi.”
Tuy rằng Mộ Lập Bi là cường giả Hợp Đạo cảnh đỉnh nhưng Mộ Tử Tình đã đột phá tới Hợp Đạo cảnh hậu kỳ, chiến lực thực tế có thể chống lại cường giả Biến Huyết cảnh!
Diệp Thu Bạch nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược chữa thương dược cho mấy người dùng.
Sau khi ăn vào đan dược mà Lục Trường Sinh luyện chế, linh khí thiếu hụt trong cơ thể mấy người nhanh chóng khôi phục!
Sinh chi ý không ngừng chữa trị kinh mạch và thân thể đã hao tổn.
Sắc mặt mấy người dần dần hồng lên, tình trạng tốt lên không ít.
Chỉ là thần hồn tổn thương cần một thời gian hồi phục.
Giờ phút này.
Hai tên cung phụng Thiên Tiên cảnh của Thánh Phù tông cũng đi tới gần đám người Diệp Thu Bạch.
Cung cung phụng nói:
“Mục Phù Sinh, bóng mờ mà ngọc bội triệu hồi ra là vị tiền bối nào, chỉ là một hình chiếu mà thực lực đã cường đại như thế, hẳn không phải là cường giả ở vùng vĩ độ này đi?”
Bóng mờ trong ngọc bội sao?
Mục Chính Đình và mấy người Mộ Lập Bi nhìn nhau.
Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh một nam tử áo trắng.
E là vị kia ra tay?
Mục Phù Sinh suy nghĩ chút rồi cười nói:
“Ta cũng không rõ lắm, ngọc bội do ta tìm được trong một di tích thượng cổ.”
“Cũng không còn đồ vật nào khác, chỉ có một khối ngọc bội thôi.”
Cung cung phụng cảm thấy đáng tiếc lắc lắc đầu, nói:
“Chuyện rất bình thường, thời kỳ thượng cổ văn minh tu đạo hưng thịnh, bây giờ thì đã sớm xuống dốc.”
Chỉ có phong chủ Thiên Kiếm Phong và Trữ Quy Đạo liếc nhìn nhau.
Xem ra tiểu tử Mục Phù Sinh không chỉ kế thừa thiên phú của vị tiền bối kia mà còn kế thừa khả năng diễn kịch!
Nhanh chóng nghĩ ra lý do thoái thác như vậy.
Lại còn một bộ mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mắt không nháy nữa!
“Được rồi, nếu chuyện giải quyết thì chúng rời đi trước.”
Cung cung phụng nhìn về phía Mục Phù Sinh nói:
“Mục Phù Sinh, ngươi cùng chúng ta trở về hay là như thế nào?”
Mục Phù Sinh chắp tay nói:
“Hai vị tiền bối về trước đi, tiểu tử còn có chuyện cần xử lý.”
Cung cung phụng gật gật đầu:
“Có thể, nhưng mà không nên chậm trễ tu luyện, ngươi có thiên phú cực cao, mau chóng xử lý xong rồi trở về Thánh Phù tông tiến hành tu luyện.”
Nói rồi hai vị cung phụng liền cưỡi không gian hạm rời khỏi Tà vực.
Phong chủ Thiên Kiếm Phong nhìn về phía Diệp Thu Bạch cười nói:
“Nhớ đến Thiên Kiếm Phong một chuyến.”
Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu.
Sau đó mấy phương thế lực đều lần lượt rời đi.
Mục Chính Đình nhìn Mục Phù Sinh, cảm khái nói:
“Những tiền bối đó đến từ thế lực mà tiểu tử ngươi gia nhập?”
Mục Phù Sinh gật gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
Mộ Lập Bi bất đắc dĩ nói:
“Chúng ta không nhìn thấu thực lực của bọn họ, e rằng cũng là nhân vật đỉnh cấp ở giới vực trung vĩ độ đi?”
“Nhân vật bực này, chỉ cần một người là có thể san bằng giới vực vĩ độ thấp . . . . . . Đương nhiên, ngoại trừ Lục tiền bối.”
Bọn họ chưa từng nhìn thấu thực lực của Lục Trường Sinh.
Luôn luôn cảm thấy thực lực như vực sâu vô tận, cúi đầu nhìn xuống vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối!
Nhưng trong tiềm thức bọn họ cho rằng thực lực của Lục Trường Sinh vượt xa những người này!
Lúc này, Diệp Thu Bạch ở bên cạnh nói:
“Bá phụ, hiện tại các ngươi muốn về Vô biên giới vực sao?”
Mục Chính Đình gật gật đầu, “Tự nhiên phải đi về, cũng không biết sau khi chúng ta bị bắt thì hoàng triều có bao nhiêu chuyện xảy ra.”
Mục Phù Sinh cười cười nói:
“Phụ thân, ngươi không cần phải lo lắng chuyện này, sư tỷ Hồng Anh của ta hiện đang giúp ngươi xử lý sự vụ hoàng triều.”
Hồng Anh sao?
Nhị sư tỷ Thảo Đường?
Nữ đế Vân Hoàng đế quốc.
Nghĩ đến đây, Mục Chính Đình yên tâm gật gật đầu:
“Vậy thì tốt rồi.”
“Được, đi về trước đi.”
. . . . . .
Ba ngày sau mọi người xuyên qua bình chướng vĩ độ dưới sự trợ giúp của Thánh Phù tông.
Chỉ là lúc xuyên qua Diệp Thu Bạch đột nhiên quay đầu nhìn quanh!
Sắc mặt hơi ngưng trọng.
Mộ Tử Tình chú ý tới nên hỏi:
“Sao vậy?”
Diệp Thu Bạch nhíu mày lắc đầu:
“Không biết, nhưng cứ cảm giác có người đang nhìn ta. . . . . .”
“Chắc là ảo giác đi.”
“Thôi, mặc kệ.”
Khi mấy người rời khỏi nơi đây thì ở chỗ sâu trong bình chướng vĩ độ có thêm một con mắt to ẩn ẩn hiện hiện.
“Thế mà có thể cảm nhận được ta? Hỗn Nguyên Kiếm Thể quả thực danh bất hư truyền. . . . . .”
“Ngoại trừ người nọ, hắn là kẻ thứ hai phát hiện ra ta. . . . . .”
Tự nhiên mắt to đang nói tới Lục Trường Sinh!
. . . . . .
Khi mấy người trở về tới Vô biên giới vực.
Mục Chính Đình kinh ngạc vì Vô Biên hoàng triều vận hành đâu vào đấy.
Thậm chí còn có mấy phương diện làm tốt hơn khi hắn tại vị.
“Nhị sư tỷ của ngươi thật sự rất thích hợp làm một vị quốc chủ. . . . . .”
Mục Phù Sinh cười cười.
Mấy người vừa đi vừa đàm luận cho đến khi vào tới hoàng cung.
Hồng Anh mỉm cười nghênh đón.
“Xem ra chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Mục Phù Sinh lập tức cười nịnh nói:
“Sư tỷ, ít nhiều nhờ sự hỗ trợ của ngươi!”
Hồng Anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Mục Phù Sinh.
“Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Mục Phù Sinh cứng lại.
Vò đầu cười mỉa nói:
“Ta muốn nói hay là ngươi kế thừa Vô Biên hoàng triều thay ta luôn đi.”
Mục Chính Đình: “. . . . . .”
Mục Phù Sinh vốn là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ nhưng mà hắn luôn tránh né.
Hồng Anh cũng cười mắng:
“Được rồi, đừng rộn, hiện tại Mục thúc đã trở về ta phải bàn giao lại thôi.”
“Huống hồ ta cũng muốn theo các ngươi lang bạt, nếu không thì thực lực sẽ không theo kịp các ngươi.”
Mộ Tử Tình tò mò hỏi: “Hồng Anh tỷ, hiện tại ngươi có tu vi gì?”
Hồng Anh bất đắc dĩ phóng xuất hơi thở.
“Phân Thần cảnh hậu kỳ.”
Diệp Thu Bạch: “. . . . . .”
Mục Phù Sinh: “. . . . . .”
Sao cứ cảm giác Hồng Anh đang trang bức đây?
“Đúng rồi, các ngươi trở lại đúng lúc lắm, gần đây trong hoàng triều có một chuyện kỳ quái liên tục xuất hiện.”
“Có một tên dâm tặc chuyên ăn trộm quần áo thiếp thân của khuê tú danh môn vọng tộc. . . . . . Nhưng mà chúng ta làm sao cũng không bắt được.”