Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 506: Chiến thư

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . . . . . .

Lữ gia huỷ diệt khiến tất cả các thế lực ở Hãn Hải thành đều bất ngờ.

Tuy rằng Lữ gia không phải thế lực đứng đầu nhưng mỗi năm đều sẽ dâng cống phẩm lên Hãn Hải tông, chung quy được Hãn Hải tông che chở.

Hãn Hải tông chính là tông môn đứng đầu Hãn Hải tinh vực.

Biết điểm này mà còn dám tiêu diệt Lữ gia.

Đây không phải là hành vi đánh mặt Hãn Hải tông sao?

Trong lúc mọi người đàm luận, Hãn Hải tông cũng biết được tin tức này.

Tức giận không thôi!

Trước có Diệp Thu khiêu khích uy nghiêm của Hãn Hải tông.

Hiện giờ lại có người ở dưới mí mắt bọn họ tiêu diệt Lữ gia?

Thật sự coi bọn họ Hãn Hải tông là bùn mà nhào nặn sao?

Ai đều có thể tới dẫm vài cái?

Hãn Hải tông lập tức liền phái ra đông đảo trưởng lão và đệ tử tiến đến Hãn Hải thành điều tra.

Nhưng giờ phút này Tiểu Hắc sớm đã rời khỏi Hãn Hải thành tiến về Lạc Nhạn tông.

Một là đại sư huynh ở nơi đó.

Thứ hai là bởi vì nếu muốn tiến vào Thông Nguyên bí cảnh cần phải đến Lạc Nhạn tông.

. . . . . .

Ba tháng thoảng qua trong chớp mắt.

Ở Hãn Hải tông.

Tô Minh Thủy đã ra khỏi Thông Nguyên bí cảnh.

Hắn cúi người với nam tử trung niên với trước mặt.

“Sư tôn.”

Tên nam tử này đúng là tông chủ Hãn Hải tông, Tế Nguyên.

Chỉ thấy Tế Nguyên chắp hai tay sau lưng, gật gật đầu hỏi:

“Thế nào?”

Tô Minh Thủy cười khẽ một tiếng:

“Tuy rằng không có hoàn toàn nắm giữ nhưng bước đầu cảm ứng được Thông Nguyên Thánh Thuật tồn tại rồi, đã có thể vận dụng vào Linh thuật.”

Dù không có hoàn toàn nắm giữ thì khi thi triển Thông Nguyên Thánh Thuật vẫn có thể gia tăng không ít uy lực.

Tế Nguyên hài lòng gật đầu:

“Ba tháng làm tới một bước này, ngươi đã vượt qua ta.”

“Kế tiếp, ngươi muốn như thế nào làm?”

Kế tiếp?

Tô Minh Thủy cười lạnh nói:

“Tự nhiên là đưa ra chiến thư với Diệp Thu kia rồi.”

. . . . . .

Cùng lúc đó.

Ở lối vào Thông Nguyên bí cảnh bên Lạc Nhạn tông.

Tông chủ Nhạn Duy Sinh, phong chủ Hận Thiên phong, phong chủ Lăng Tiêu phong cùng với Kỷ Luyện Mộ Tử Tình đều xuất hiện ở nơi đây.

Bọn họ muốn nhìn xem trong ba tháng thời gian này, rốt cuộc Diệp Thu Bạch có thể đạt tới trình độ nào.

Lúc này, không gian ở lối vào bắt đầu vặn vẹo.

Một nam tử cõng kiếm từ giữa bước ra.

Thôi lão lập tức hỏi:

“Thế nào?”

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng, tiết lộ hơi thở.

Cảnh giới đã đạt tới Phân Thần cảnh hậu kỳ!

Đương nhiên đây vẫn là kết quả khi Diệp Thu Bạch cố tình áp chế.

Nếu không, với đạo cơ vững chắc của Diệp Thu Bạch cùng với thiên phú yêu nghiệt, phối hợp linh khí nồng đậm trong Thông Nguyên bí cảnh, e là có thể đạt tới nửa bước Hợp Đạo, thậm chí là Hợp Đạo cảnh cũng không chừng. . . . . .

Kỷ Luyện nhìn một màn này, gật gật đầu nói:

“Tuy rằng lãng phí một tháng lĩnh ngộ Thông Nguyên Thánh Thuật, nhưng sau đó biết từ bỏ, ngược lại đột phá cảnh giới, cũng không tính thiệt thòi.”

Lăng Tiêu phong chủ cười nói:

“Dùng hai tháng đột phá đến Phân Thần cảnh hậu kỳ, thiên phú hiếm có.”

Nhạn Duy Sinh cũng gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Có thể nói thiên phú của Diệp Thu Bạch và Mộ Tử Tình đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Hãn Hải tinh vực rồi, không ai theo kịp.

Lạc Nhạn tông quật khởi chính là dựa vào hai người này.

Nhưng Mộ Tử Tình chưa nói gì, mặt mang ý cười.

Thôi lão khẽ nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch.

Ở trong mắt hắn, tiểu tử điên Diệp Thu Bạch này không phải một người dễ dàng từ bỏ. . . . . .

“Tiểu tử, ngươi thật sự từ bỏ Thông Nguyên Thánh Thuật?”

Diệp Thu Bạch kinh ngạc nói: “Vì sao phải từ bỏ?”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Kỷ Luyện hỏi:

“Không phải một tháng trước ngươi không tìm hiểu thành công, sau đó từ bỏ, dùng thời gian còn thừa đột phá cảnh giới sao?”

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Kỷ Luyện, cảm thấy khó hiểu nói:

“Ai nói ta không thành công?”

Nghe đến đây.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thôi lão cũng vội vàng hỏi:

“Nói như vậy, ngươi lĩnh ngộ Thông Nguyên Thánh Thuật rồi?”

Diệp Thu Bạch không nói gì.

Từng luồng hơi thở huyền diệu từ trong cơ thể Diệp Thu Bạch trào ra.

Ngay sau đó hội tụ giữa trán.

Một phù tự cổ xưa lập loè ánh sáng xuất hiện.

Thấy được một màn này.

Mọi người đều không khỏi hít hà một hơi.

Trong ba tháng qua, hắn không chỉ có nắm giữ Thông Nguyên Thánh Thuật mà cảnh giới còn đột phá đến Phân Thần cảnh hậu kỳ.

Thiên phú kinh khủng này. . . . . .

Nhạn Duy Sinh đã xác định.

Sư hưng thịnh của Lạc Nhạn tông hoàn toàn nằm trong tay Diệp Thu Bạch.

“Đúng rồi, Tiểu Hắc tới.”

Lúc này, Mộ Tử Tình cười nói:

“Hắn ở Hận Thiên phong chờ ngươi đã lâu.”

Diệp Thu Bạch nghe vậy vui vẻ, bái biệt mấy người tông chủ rồi lập tức chạy về Hận Thiên phong.

Về tới Hận Thiên phong hắn liền thấy Tiểu Hắc đang tu luyện.

Nhận ra hắn tới, Tiểu Hắc mở mắt nhìn Diệp Thu Bạch, gãi đầu nhếch miệng cười nói:

“Đại sư huynh.”

Diệp Thu Bạch cười hỏi:

“Sao gia hỏa nhà ngươi tìm được ta?”

Tiểu Hắc nói ra ý đồ mình đến.

“Sau đó tới Hãn Hải tinh vực liền nghe được tin tức về ngươi cùng tẩu tử.”

Viên Thọ bên cạnh nghe sư huynh đệ đối thoại.

Kinh ngạc không thôi.

Đại sư huynh?

Nói cách khác Ma Chủ có sư tôn?

Viên Thọ tò mò hỏi:

“Ma Chủ, không biết sư tôn ngài là Thiên Chủ phương nào?”

Tồn tại có tư cách làm sư tôn Ma Chủ, e là ở giới vực vĩ độ cao cũng không tìm được mấy vị đi?

Cũng cũng chỉ có mấy vị Thiên Chủ kia thôi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Viên Thọ có chút ngưng trọng.

Tiểu Hắc thấy khó hiểu:

“Thiên Chủ sao? Hẳn là không phải.”

Viên Thọ khẽ nhíu mày:

“Ta đây thật muốn gặp sư tôn của Ma Chủ.”

Không phải Thiên Chủ?

Vậy làm sao có tư cách làm sư tôn Ma Chủ?

Lúc này, Diệp Thu Bạch nhận ra ý trong lời của Viên Thọ.

Hắn cười nói:

“Khuyên ngươi đừng nghĩ như vậy, nếu không sẽ bị đánh rất thảm.”

Viên Thọ vừa định phản bác.

Lại nghe Tiểu Hắc cũng nghiêm túc gật gật đầu:

“Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nghe được kẻ nào có thể chóng nổi một chiêu của sư tôn.”

Sau khi nghe Ma Chủ nói, Viên Thọ mới ngượng ngùng gạt đi suy nghĩ.

Hoài nghi ai thì cũng không có khả năng hoài nghi Ma Chủ!

Khi hai người đang đàm luận thì có một hơi thở rung trời bao phủ toàn bộ Lạc Nhạn tông!

Ngay sau đó bóng dáng tông chủ Lạc Nhạn tông Nhạn Duy Sinh phóng lên cao!

Đồng thời phóng xuất ra hơi thở Địa Tiên cảnh ngăn cách cỗ hơi thở giống như trời muốn sụp xuống ở bên ngoài!

“Tế Nguyên, ngươi tới nơi này làm gì?”

Tông chủ Hãn Hải tông!

Các đệ tử Lạc Nhạn tông bên dưới đều kinh hãi.

Chỉ nghe Tế Nguyên cười nói:

“Nhạn tông chủ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ta không có ý khác.”

Nhạn Duy Sinh hừ lạnh một tiếng:

“Ta đây có cần mời ngươi vào uống ly trà hay không?”

“Uống trà thì không cần.”

Tế Nguyên vẫy vẫy tay nhìn về phía dưới, hình như nhìn về hướng Hận Thiên phong, đôi mắt giống như xuyên thấu không gian!

“Nhạn tông chủ, chuyện giữa tiểu bối chúng ta không cần nhúng tay.”

“Cho nên chuyện giữa Diệp Thu và Tô Minh Thủy thì để cho bọn họ tự giải quyết đi.”

Nhạn Duy Sinh hơi nhướng mày:

“Giải quyết như thế nào?”

“Tự nhiên là khiêu chiến, không chết không ngừng, ngươi coi, dù ai sống ai chết thì vấn đề cũng sẽ được giải quyết, có phải không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)