. . . . . . . . . .
Năm phong thi đấu diễn ra vào hôm nay.
Đồng thời đệ tử bốn phong còn lại đều thu được một tin tức khiến bọn họ phải kinh ngạc.
Hận Thiên phong quyết định tham gia thi đấu lần này!
“Hiện tại Hận Thiên phong chỉ có hai người đi? Một người là Chiêm Chỉ, một người là Diệp Thu.”
“Ừ, Chiêm Chỉ rất ít lộ diện ở Lạc Nhạn tông cho nên không ai biết thực lực của nàng, nhưng Diệp Thu này. . . . . .”
“Hai tháng qua, tuy rằng thiên phú cực kỳ yêu nghiệt nhưng mà lại gia nhập Hận Thiên phong. . . . . . Hắn làm sao tranh với Thánh tử các phong khác chứ?”
“Còn không bằng không tham gia, như vậy cũng không quá mất mặt.”
Gần như tất cả đệ tử Lạc Nhạn tông đều không xem trọng Hận Thiên phong.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Chỉ có Mộ Tử Tình nghĩ tới chuyện gì đó, nở một nụ cười.
Trước khi Diệp Thu Bạch gia nhập thì Hận Thiên phong không hề tham dự năm phong thi đấu.
hiện giờ Diệp Thu Bạch gia nhập liền tuyên bố tham dự thi đấu lần này.
Chuyện này có nghĩa là gì?
Lúc này Hứa Thi đi tới, cười hỏi:
“Suy nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”
Mộ Tử Tình cười, lắc lắc đầu nói:
“Sư tỷ tìm ta có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, năm phong thi đấu nên sư tôn kêu ngươi và ta cùng tham gia.”
“Chỉ là Hận Thiên phong tham dự thì thôi, thế mà còn cho Diệp Thu kia làm đại biểu? Cảnh giới như hắn chắc sẽ bị đào thải ngay trận đầu đi?”
Mộ Tử Tình cười cười, thầm nghĩ:
“Không nhất định nha. . . . . .”
. . . . . .
Năm phong thi đấu thường cử hành ở phong xếp hạng đệ nhất lần trước.
Giờ phút này, trên Lăng Tiêu phong.
Quanh đài cao đã có vô số đệ tử tụ tập.
Đồng thời trên một lầu các ở đỉnh núi có năm người mang hơi thở hồn hậu khoanh tay đứng quan sát.
Phong chủ Hỗn Nguyên phong nói:
“Thôi lão đầu, sao mà đột nhiên muốn tham gia năm phong thi đấu đây?”
Thôi lão cầm hồ lô rót rượu vào trong miệng, chép chép miệng nói:
“Liên quan đến ngươi cái rắm.”
Phong chủ Hỗn Nguyên phong tức khắc trừng mắt:
“Ai, tính tình thối!”
“Như thế nào, ngươi muốn đánh nhau sao?”
Nhìn thấy ánh mắt Thôi lão trở nên sắc bén.
Phong chủ Hỗn Nguyên phong sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng quay đầu.
Mấy phong chủ còn lại thấy vậy cười to.
Tuy rằng Hận Thiên phong xếp hạng cuối cùng nhưng mà Thôi lão lại là người có tư lịch dài nhất trong năm vị phong chủ.
Đồng thời thực lực cũng chỉ đưng sau tông chủ Lạc Nhạn tông, Nhạn Duy Sinh. . . . . .
Lúc này.
Không biết từ bao giờ mà Nhạn Duy Sinh đã xuất hiện trước mặt năm vị phong chủ.
Bốn phong chủ đều cung kính cúi người hành lễ với Nhạn Duy Sinh.
Chỉ có Thôi lão cầm hồ lô rót rượu vào trong miệng, không quan tâm lắm.
Thấy thế, Nhạn Duy Sinh cười nói:
“Thôi Nguyên, Diệp Thu thế nào?”
Thôi Nguyên ợ một cái đáp: “Không tồi.”
“A? Còn tiểu bối có thể lọt vào mắt ngươi sao? Ta thật sự tò mò.”
Ngay sau đó, Nhạn Duy Sinh nhìn về phía dưới, nói:
“Năm phong thi đấu bắt đầu, quy tắc không có biến hóa.”
“Các vị Thánh tử muốn khiêu chiến ai thì khiêu chiến người nấy, người thua bị thay đổi xếp hạng, không muốn lên đài đồng dạng chịu thua.”
“Được, hiện tại có thể bắt đầu rồi.”
Phía dưới, Chiêm Chỉ nhìn Diệp Thu Bạch cười hỏi:
“Diệp sư đệ, ngươi muốn khiêu chiến ai?”
Diệp Thu Bạch nhún vai, bay thẳng lên trên đài.
Mọi người nhìn thấy bóng dáng Diệp Thu Bạch đều sửng sốt.
Hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Thu Bạch sẽ là người thứ nhất lên đài.
“Dù có thua thì Hận Thiên phong cũng không có gì để
“Xem như một lần rèn luyện cũng không tồi.”
“Chỉ là không biết hắn muốn khiêu chiến ai?”
Trong lúc mọi người nghị luận thì Diệp Thu Bạch lại nói lời khiến tất cả đều kinh ngạc!
“Lăng Tiêu phong Thánh tử, Kỷ Luyện.”
Chúng đệ tử đều sửng sốt.
Kỷ Luyện sao?
Đó chính là đệ tử mạnh nhất Lăng Tiêu phong, cũng là thiên kiêu cường đại nhất Lạc Nhạn tông!
Cảnh giới đạt tới nửa bước Biến Huyết cảnh!
Còn Diệp Thu Bạch thì sao?
Hai tháng trước chỉ là nửa bước Phân Thần cảnh, hiện giờ gia nhập Hận Thiên phong có thể tăng cường bao nhiêu?
Kỷ Luyện cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên hắn không có đoán được người mới Diệp Thu sẽ khiêu chiến chính mình?
Mộ Tử Tình thấy cảnh này liền mỉm cười.
Hứa Thi kinh ngạc nói:
“Diệp Thu này can đảm nha! Thế mà trực tiếp khiêu chiến Kỷ Luyện? Nhưng hẳn là hắn muốn Kỷ Luyện chỉ đạo một chút đi.”
Suy nghĩ của Kỷ Luyện cũng giống như Hứa Thi.
Sau khi lên đài hắn nhìn Diệp Thu Bạch, không chút cảm xúc nói:
“Ra tay đi.”
Tất nhiên Diệp Thu Bạch sẽ không khách khí rồi.
Hắn chọn lựa thiên kiêu mạnh nhất Lạc Nhạn tông tự nhiên là vì muốn có quyền lên tiếng ở Lạc Nhạn tông.
Trong tay cầm chặt Tinh Vẫn kiếm, kiếm đạo Vô thượng chi cảnh bùng nổ trong khoảnh khắc này.
“Vô thượng chi cảnh sao? Thiên phú không tồi, theo thời gian chưa chắc không vượt qua ta.”
Kỷ Luyện khẽ gật đầu:
“Nhưng hiện tại thì còn hơi sớm.”
Diệp Thu Bạch cười cười:
“Không nhất định.”
Nói xong, kiếm vực tung hoành trên đài cao!
Cùng lúc đó, trấn áp ý cảnh bùng nổ bên trong kiếm vực, muốn trấn áp Kỷ Luyện.
Cảm nhận được linh khí trong cơ thể hơi trì trệ.
Thân thể như rơi vào trong vũng bùn.
Kỷ Luyện không khỏi kinh ngạc.
Trấn áp ý cảnh?
Lúc này Diệp Thu Bạch đạp bộ đi tới gần Kỷ Luyện.
Hắn thi triển Tinh Vẫn kiếm pháp, chém ra một kiếm!
Kỷ Luyện hơi nâng bàn tay.
Khanh!
Khi một kiếm của Diệp Thu Bạch dừng lại trên bàn tay Kỷ Luyện lại sinh ra âm thanh như tinh thiết chạm vào nhau.
Chăm chú nhìn thì thấy bàn tay Kỷ Luyện đã hóa thành màu xanh lục trong vắt.
Giống như ngọc Phỉ Thúy!
“Hồn Ngọc Thủ của Kỷ sư huynh!”
“Hồn Ngọc Thủ đại thành có thể ngự vạn vật!”
“Cảnh giới chênh lệch quá lớn.”
Cùng lúc đó, kiếm trong tay Diệp Thu Bạch cũng không có ngừng.
Tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ bùng nổ.
Lại chém ra một kiếm!
Tinh Vẫn kiếm pháp, kiếm thứ hai.
Các vị phong chủ xem mà đều cảm thấy kinh hãi.
“Ta nhớ rõ hai tháng trước Diệp Thu này có tu vi nửa bước Phân Thần cảnh đi?”
“Hai tháng đột phá đến Phân Thần cảnh trung kỳ, tốc độ tu luyện đúng là rất khủng bố.”
“Chẳng qua cảnh giới hai bên chênh lệch hơi lớn.”
Thôi lão cười mà không nói.
Trò hay còn ở phía sau. . . . . .
Từng kiếm của Diệp Thu Bạch nối tiếp nhau!
Kiếm sau có uy lực cường thịnh hơn kiếm trước.
Nhưng dù là như thế thì đối mặt với Kỷ Luyện nửa bước Biến Huyết cảnh cũng không có cách nào đột phá được Hồn Ngọc Thủ.
Kỷ Luyện gật gật đầu:
“Kiếm pháp này cực kỳ tinh diệu, nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu thì dừng được rồi.”
Lúc này, Diệp Thu Bạch cầm kiếm lui về phía sau.
Tinh Vẫn kiếm trong tay đâm hướng về phía chân trời.
Ầm!
Tức khắc!
Trên không trung không có mây đen, vẫn sáng sủa như cũ nhưng lại có tiếng lôi đình nổ vang!
Bên trong kiếm vực xuất hiện hai luồng lôi đình có màu sắc khác nhau đồng thời bùng nổ trong khoảnh khắc.
Lôi đình màu trắng tràn ngập dương chi lực, tản ra sinh cơ bừng bừng.
Lôi đình màu đen lại tràn ngập âm chi lực, hủy diệt cuồng bạo.
Khi hai loại lôi đình xuất hiện và dung hợp một cách hoàn mỹ thì ngoại trừ Thôi lão, bốn phong chủ còn lại đều cảm thấy kinh hãi!
Sắc mặt tông chủ Nhạn Duy Sinh cũng trở nên ngưng trọng.
“Thiên Linh Thuật, Âm Dương Diệt Thế Lôi Thuật. . . . . .”