Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 494: Âm dương lôi trì

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . . . .

“Nghe nói ngươi gia nhập Hận Thiên phong? Cảm giác thế nào?”

Diệp Thu Bạch sử dụng ngọc bội truyền âm với Mộ Tử Tình:

“Không có gì đặc biệt, chỉ là có thể yên tĩnh tu luyện.”

“Dù sao ngươi là đồ đệ của Lục tiền bối, không cần mấy tài nguyên này đâu.”

Diệp Thu Bạch cười cười, đang tính nói thêm gì đó liền bị nữ tử gọi ra ngoài.

“Diệp sư đệ, còn sống không.”

Diệp Thu Bạch thu hồi ngọc bội đi ra khỏi nhà gỗ.

Nhìn nữ tử trước mắt, nói: “Chiêm Chỉ sư tỷ, có chuyện gì không?”

Chiêm Chỉ cười nói:

“Vừa rồi phong chủ kêu chúng ta quét dọn lá rụng, sau đó kiếm chút rượu chúc mừng ngươi gia nhập Hận Thiên phong.”

Diệp Thu Bạch nhíu mày.

Hoan nghênh hắn?

Sau đó kêu hắn đi quét rác nấu cơm?

Đây là hoan nghênh sao?

Nếu không phải đã thấy được mặt mũi phong chủ trông như thế nào.

Hắn cho rằng sư tôn mình tới. . . . . .

Chiêm Chỉ tùy tiện vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch, cười nói:

“Được rồi, hiện giờ Hận Thiên phong chỉ có ba người chúng ta, phong chủ lại lười, chỉ có thể do chúng ta làm thôi.”

“Ngươi không đành lòng để một vị sư tỷ đáng yêu làm hết một mình chứ?”

Nói xong nàng còn chớp chớp mắt to, giả bộ đáng thương.

Diệp Thu Bạch che kín mặt, bất đắc dĩ gật đầu.

Thời điểm quét lá rụng, Chiêm Chỉ nói:

“Không thể vận dụng linh khí quét tước nha!”

“Đây là phong chủ nói.”

Không thể vận dụng linh khí quét tước?

Quy định gì chứ?

Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Quét xong rồi Chiêm Chỉ lại nói:

“Diệp sư đệ, ngươi biết nấu cơm không?”

Diệp Thu Bạch căng thẳng.

Nguy to!

Tất nhiên hắn biết nấu cơm rồi, dù sao đã được sư tôn rèn luyện.

Nhưng mà nếu bọn họ biết chính mình biết nấu cơm, như vậy thì sau này hắn cũng sẽ là người thầu nhiệm vụ này đi?

Vì thế hắn vội vàng lắc đầu nói:

“Ta không biết!”

“Không biết cũng sẽ biết!”

Chiêm Chỉ cười nói:

“Ngươi không quen thuộc Lạc Nhạn thành, ta phải đi mua rượu, chuyện nấu cơm giao cho ngươi đó!”

Khóe miệng Diệp Thu Bạch co rút. . . . . .

Vẫn trốn không qua. . . . . .

Không đúng nha!

Ta có thể cố ý làm khó ăn!

Giống như cho nhiều muối?

Sau đó. . . . . .

Tới thời điểm ăn cơm tối, phong chủ và Chiêm Chỉ vừa ăn một miếng.

Ánh mắt tức khắc sáng ngời!

“A! Ăn ngon nha! Diệp sư đệ làm cơm thật sự không tệ!”

“Đúng là ăn ngon! Đã lâu rồi không ăn đồ có vị đậm đà thế này!”

“Về sau đồ nhắm rượu liền giao cho tiểu tử ngươi!”

Diệp Thu Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ánh mắt trống rỗng

“A. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”

Cơm no rượi ngon xong, Chiêm Chỉ trở về tu luyện.

Phong chủ vẫn cầm bầu rượu đổ từng ngụm từng ngụm vào trong miệng.

“Vì sao ngươi lại muốn gia nhập Hận Thiên phong?”

“Ta đã biết thiên phú của ngươi, đến Lăng Tiêu phong hoặc Hỗn Nguyên phong mới là lựa chọn tốt nhất.”

Diệp Thu Bạch cũng uống một ngụm rượu.

Tuy rằng không có cay nồng như rượu trắng nhưng vẫn có tư vị.

Uống dưới bầu trời đầy sao này cũng có phong vị khác.

Có đôi khi, uống rượu cũng không phải thưởng thức rượu ngon rượu tệ.

Uống rượu là vì người uống có tức cảnh sinh tình hay không, không phải sao?

“Gia nhập Hận Thiên phong có thể làm được chút chuyện, có thể nhanh chóng đứng vũng gót chân ở Lạc Nhạn tông.”

Diệp Thu Bạch cũng không có nói dối.

Ở trước mặt cường giả mà nói dối thì không gạt được người ta.

Hơn nữa hắn không cần thiết phải giấu giếm.

Phong chủ nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

“Ngươi đủ tự tin nên lão phu cũng không hỏi vì sao ngươi phải làm như vậy.”

“Lão phu đã nghe chuyện ngươi đánh cược với Hãn Hải tông, đi theo ta.”

Nói xong, phong chủ lắc lư đứng dậy, giống như một người uống say đi chầm chậm ra sau núi.

Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu đuổi theo.

Thẳng cho đến một sơn động thì hắn mới ngừng lại.

Phong chủ nói:

“Chúng ta có rất ít tài nguyên, nếu ngươi muốn thì có thể làm nhiệm vụ của tông môn, dùng Thông nguyên bảo tệ đổi lấy.”

“Sơn động này là thứ duy nhất mà Hận Thiên phong có.”

“Bên trong có gì?”

Phong chủ không kiên nhẫn nói:

“Ngươi đi vào sẽ biết.”

Nói xong hắn liền cầm bầu rượu tiến vào.

Diệp Thu Bạch nhún vai đi vào trong sơn động.

Trong động vốn một mảnh đen nhánh, nhưng có một ít đom đóm đang bay nên cảnh tượng mờ mờ hiện lên.

Cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Chỉ là một hang động bình thường mà thôi, nhưng khi Diệp Thu Bạch đi tới cuối thì bỗng sửng sốt.

Nơi này có động thiên khác!

Trước mắt Diệp Thu Bạch là một hồ nước.

Nhưng bên trong hồ lại tràn ngập hai loại lôi đình, một đen một trắng cực kỳ cuồng bạo!

Một bên là âm lôi, một bên là dương lôi!

Âm lôi tràn ngập tính hủy diệt!

Còn dương lôi thì lại tràn ngập từng đợt từng đợt sinh cơ!

Hai thuộc tính vốn hoàn toàn tương phản nhau thế mà ở trong cùng một cái hồ, vẫn tồn tại mà không có chuyện gì.

Chỗ hai bên tương dung lại truyền ra một hơi thở khủng bố khiến cho người ta sợ hãi!

“Để ta ở trong hồ nước này tu luyện?”

Diệp Thu Bạch suy nghĩ rồi nhảy vào.

Nháy mắt!

Âm lôi và dương lôi giống như phát hiện có dị vật xâm lấn.

Nháy mắt trở nên cuồng bạo.

Cả hai cùng bắn về phía Diệp Thu Bạch.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch thay đổi, theo bản năng vận chuyển Thái Sơ Kiếm Kinh để chống đỡ.

Nhưn hắn nhanh chóng từ bỏ.

Nếu chống đỡ thì còn tu luyện gì trong lôi trì này?

Vì thế Diệp Thu Bạch buông bỏ phòng ngự, tùy ý để lôi đình một âm một dương chạm vào thân thể của mình.

Đau!

Hai loại lôi đình giống như mãnh thú Hồng Hoang tranh đấu với nhau trong thân thể Diệp Thu Bạch, lướt qua với huyết mạch, cốt cách thậm chí tràn vào đan điền.

Nháy mắt!

Tóc tai của Diệp Thu Bạch bị thiêu hủy sạch.

Đồng thời làn da cũng xuất hiện vết cháy đen!

Nhưng lại có chuyện làm Diệp Thu Bạch cảm thấy mừng rỡ.

Hai loại lôi đình chi lực này đang tôi luyện thân thể hắn, tạp chất trong thân thể đang bị hủy diệt dần!

Đồng thời trọc khí cũng bắt đầu bị tinh lọc!

Máu không có tạp chất thì thời điểm bước vào Biến Huyết cảnh sẽ càng thêm thông thuận.

Khác nhau giữa Địa Tiên và Trọc Tiên chính là thanh trừ trọc khí trong cơ thể!

Nếu làm được chuyện này ở Phân Thần cảnh thì thực lực của Diệp Thu Bạch sẽ có sự bay vọt!

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu Bạch chịu đựng đau đớn, điên cuồng tu luyện.

Qua một thời hắn bắt đầu vận dụng Thái Sơ Kiếm Kinh.

Sinh chi ý từ Thái Sơ Kiếm Kinh thế mà có thể giúp âm dương lôi đình dung hợp nhau, bài xuất lực lượng lượng cuồng bạo ra ngoài.

Chuyển hóa thành lôi nguyên tinh thuần nhất lan tràn khắp mọi nơi trên thân thể Diệp Thu Bạch.

Điều này khiến Diệp Thu Bạch vô cùng mừng rỡ.

Lúc này, ở đại viện.

Lão giả đang uống rượu đột nhiên cười nói:

“Thật sự là hạt giống tốt, không biết hắn có thể kế thừa Thiên Linh Thuật kia không. . . . . .”

Hận Thiên phong xuống dốc, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì điều kiện tiếp nhận t\truyền thừa từ lôi trì quá mức gian nan. . . . . .

Yêu nghiệt bình thường cũng không cách nào thỏa mãn.

. . . . . .

Lúc này.

Ở một tinh vực tràn ngập lực lượng hủy diệt, không có một chút sinh cơ.

Một nam tử áo trắng ôm một tiểu oa nhi, trên đầu vai có một con chim nhỏ tiến đến nơi này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)