Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 486: Trấn thiên vực, tiên viên sơn

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . .

Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Thu Bạch đã đến chỗ sâu nhất.

Trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.

Người nhanh nhất trong bọn họ là một vị thiên kiêu Thành chủ nhưng chỉ mới di chuyển được nửa đoạn đường.

Còn Diệp Thu Bạch đã tới bên cạnh chỗ phát ra ánh sáng!

Điều càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là trong quá trình lặn xuống, Diệp Thu Bạch còn đột phá đến nửa bước Phân Thần cảnh!

Rốt cuộc tên này là yêu nghiệt từ phương nào chui ra?

Hiện giờ, Diệp Thu Bạch cảm nhận được lực lượng trấn áp do đoàn ánh sáng này phát ra.

Nhưng khi Diệp Thu Bạch tới sát lại không cảm nhận được mình bị trấn áp nữa.

Hắn duỗi vào bên trong đoàn ánh sáng.

Tức khắc có từng luồng tin tức truyền từ bàn tay vào bên trong thức hải của Diệp Thu Bạch!

【 Trấn Thiên vực 】

Diệp Thu Bạch xem xét nội dung.

Ba chữ to tràn ngập lực lượng trấn áp xuất hiện trong thức hải hắn.

【 Hội tụ trấn áp chi ý, trấn thiên phục địa! 】

【 Bát hoang tứ hải, không chỗ nào không trấn áp 】

Thay vì nói đây là công pháp còn không bằng nó đây là cách vận dụng trấn áp ý cảnh, hình thành lĩnh vực trấn áp.

Có lẽ Trấn Thiên vực này có thể kết hợp với kiếm vực.

Hai loại đều có hiệu quả tương tự nhau.

Đúng lúc này đoàn sáng trước mặt cũng tiêu tán, biến mất.

Lực lượng trấn áp bao phủ hải vực cũng biến mất theo.

Tự nhiên còn có cả lĩnh vực cấm không.

Những người ở sâu trong xoáy nước cảm giác thân hình chợt nhẹ nhõm.

Sắc mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch.

Đồ vật của Thanh Hải thành bọn họ lại rơi vào trong tay một một ngoại nhân?

Diệp Thu Bạch cũng không để ý tới mà mang theo Khang Hải Quỳnh cùng Khang Thành về lại trên thuyền.

Lúc này, Khang Diệu cùng người đứng đầu hai thế lực kia đã trở lại.

Khang Diệu cười nói: “Diệp tiểu hữu, chúc mừng.”

Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu:

“Ít nhiều cũng nhờ Khang tiền bối, ta sẽ để một phần phương pháp lưu lại Khang gia.”

Trước đó Khang Diệu không tiếc phản đối các trưởng lão mà nói tin tức này cho hắn.

Tự nhiên Diệp Thu Bạch không thể độc chiếm.

Khang Diệu tỏ vẻ thưởng thức gật gật đầu.

Lúc này, thành chủ cùng với gia chủ Dương gia đều nhích lại gần.

Chỉ nghe thành chủ cười nói:

“Diệp tiểu hữu, ta nguyện lấy vật đổi vật, ngươi ra giá đi.”

Diệp Thu Bạch lại lắc lắc đầu, nói:

“Tạm thời ta không cần vật gì hết.”

Còn gia chủ Dương gia chủ thì lại hung ác nói:

“Diệp Thu Bạch, ngươi chỉ là một kẻ từ bên ngoài đến. . . . . .”

Lúc này, Diệp Thu Bạch cắt ngang lời gia chủ Dương gia.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, uy hiếp cũng vô dụng, còn nữa, ta sẽ giao vật ấy cho Khang gia, nếu Dương gia các ngươi có tâm tư gì khác. . . . . .”

“Về sau chắc chắn Diệp mỗ sẽ cầm kiếm tới cửa.”

Mọi người đều giật mình.

Ngay cả thành chủ và Khang Diệu cũng sửng sốt.

Chỉ là nửa bước Phân Thần mà dám cản đảm uy hiếp một cường giả Hợp Đạo cảnh sao?

Gia chủ Dương gia tức giận!

Vừa định ra tay lại thấy Diệp Thu Bạch bóp nát một tờ phù triện!

Trực tiếp hóa thành một đạo lôi đình biến mất tại chỗ!

Thiên lôi độn phù!

“Diệp mỗ nói được thì làm được!”

“Còn xin phủ Thành chủ chiếu cố Khang gia nhiều hơn, ngày sau Diệp mỗ sẽ tạ ơn.”

Khang Diệu mỉm cười nhìn.

“Ngày sau, người này chắc chắn trở thành tồn tại đứng đầu một phương giới vực.”

Khang Hải Quỳnh và Khang Thành cũng nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi mà chúc phúc.

Thành chủ nghe được lời Diệp Thu Bạch, không khỏi cười to:

“Thật là thiếu niên khinh cuồng!

Ngày sau sẽ tạ ơn? Được! Ta đây liền chờ ngươi tạ ơn!”

Ngày sau nhớ lại chuyện hôm nay, thành chủ nói với con mình, quyết định này là quyết định đúng đắn nhất trong đời hắn. . . . . .

Gia chủ Dương gia nghe thành chủ nói mà sắc mặt trở nên âm trầm.

Hiện giờ có phủ Thành chủ chiếu cố.

E là không cách nào động tới Khang gia nữa.

Bởi vì bọn họ không cách nào chống lại phủ Thành chủ.

Hiện giờ Diệp Thu Bạch đã rời khỏi Thiên Thanh thành.

Khi hắn rời khỏi Thiên Thanh thành thì ngọc bội trong ngực bỗng xuất hiện dao động mỏng manh.

Là ngọc bội mà trước kia Mộ Tử Tình đưa cho hắn!

Dao động lúc có lúc không giống như chủ nhân ngọc bội bị thiếu hụt linh khí.

Chẳng lẽ Tử Tình đã xảy ra chuyện rồi?

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch chau mày bay về hướng đại khái mà ngọc bội chỉ dẫn.

. . . . . .

Ma thú ở giới vực trung vĩ độ có thực lực cường thịnh và huyết mạch cấp cao nên đã khai mở linh trí, hóa hình.

Đồng thời cũng độc chiếm một vực.

Tiên Viên vực.

Tương truyền ở vực này chỉ có một sơn mạch liên kéo dài với vô số ngọn núi.

Dưới chân núi là một ít thành trì.

Thông thường người ta đều gọi dãy núi kéo dài ngang Tiên Viên vực là Tiên Viên sơn.

Giờ phút này, ở một thôn trang nhỏ trong Tiên Viên sơn.

Có một nam tử cao lớn, làn da ngăm đen, nửa người khoác lông màu trắng đang bổ củi.

Mà nam tử vung rìu trong tay thì gân xanh trên cánh tay sẽ nổi lên.

Mồ hôi toàn thân như mưa nhỏ xuống.

Trông rìu trong tay cùng với mấy khúc củi mà hắn đang bổ đều không phải phàm vật.

Lúc này, một lão giả tuy già nhưng thân thể cực kỳ thô tráng đi tới.

Hắn cười nói:

“Không tồi, mới có mười ngày ngắn ngủi mà đã chém được mười khúc.”

Nam tử buông rìu, gãi gãi đầu, chất phác cười nói:

“Thôn trưởng, đã đạt tới tiêu chuẩn rồi sao?”

Viên Lĩnh cười, gật gật đầu nói:

“Đi theo ta đi.”

Nam tử tự nhiên là Tiểu Hắc.

Sau khi gặp phải gió lốc không gian Tiểu Hắc liền rơi vào khu vực Tiên Viên sơn này.

Sau đó được thôn trưởng cứu giúp.

Không biết vì sao thôn trưởng lại bắt đầu chỉ điểm Tiểu Hắc rèn luyện thân thể.

Tiền đề là hắn cần phai đốn củi, mười khúc củi làm tiêu chuẩn.

Chỉ có hoàn thành mới có thể tiến hành bước đầu tiên.

Lần đầu tiên Tiểu Hắc chỉ bổ được hai khúc.

Còn các thôn dân khác trong thôn, động chút là năm mươi hay một trăm khúc củi . . . . .

Điều này khiến Tiểu Hắc có chút tò mò, rốt cuộc phương pháp rèn luyện thân thể trong thôn trang nhỏ là thế nào mà có thể khiến cho sức lực của bọn họ trở nên to lớn như thế.

Tiểu Hắc đi theo thôn trưởng xuyên qua một khu rừng.

Phóng mắt nhìn cảnh quan kỳ dị, Tiểu Hắc tỏ vẻ kinh ngạc.

Trước mặt có một thác nước từ trên trời đổ xuống.

Đầu nguồn thác nước không có vách núi, trông giống như từ không trung rút xuống mà thôi.

Dân trong thôn trang thế mà đều là hóa thành Viên Ma to lớn không ngừng xuyên qua thác nước.

Thậm chí có Viên Ma bị thác nước đập rơi xuống.

Bên trái có chín cột đá cao!

Các cột đá cao dần từ trái sang phải.

Cao nhất đã cắm thẳng vào trời cao.

Trên cột đá có thôn dân lưng đeo tảng đá to, muốn nhảy xuống sang cột đá khác.

Thôn trưởng cười nói:

“Muốn hiểu rõ tu luyện như thế nào? Ngươi đến bên kia thác nước trước đi.”

Sau đó thôn trưởng lại báo cáo:

“Nếu không cách nào chịu nổi ta sẽ có người đưa ngươi ra, không thể miễn cưỡng, thể tu chi đạo mà miễn cưỡng sẽ lưu lại ám thương, rất khó chữa trị, nặng thì ảnh hưởng đến căn cơ. . . . . .”

Ám thương sao?

Tiểu Hắc suy nghĩ.

Hình như trước đó sư tôn cũng lo lắng chuyện này, sau đó luyện ba bốn lò đan dược trị liệu thân thể cho hắn.

Hẳn là đủ dùng đi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)