. . . . . . . . . . . .
Bên Khang gia có Khang Thành, Khang Hải Quỳnh cùng với Diệp Thu Bạch xuất chiến.
Còn bên Dương gia thì có đại thiếu Dương Hoành, tam thiếu Dương Triều cùng với đệ tử nội môn Vọng Vân Tông, Nhậm Ngân Hải.
Trong đó, đại thiếu Dương Hoành có tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ, tam thiếu Dương Triều là Đế cảnh hậu kỳ.
Hầu như người tất cả người ở Thanh Hải thành đều tới nơi này quan chiến.
Dù sao đây là trận chiến quyết định phân chia thế lực ở Thanh Hải thành.
“Thực lực của Khang gia và Dương gia có sự chênh lệch quá lớn, nhiều nhất chỉ thắng được một trận.”
“Ừ, một tên Phân Thần cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn thêm Vọng Vân Tông Nhậm Ngân Hải, chắc chắn đủ để thắng lợi.”
Hiện giờ bên Khang gia cũng không có người tu đạo Phân Thần cảnh tồn tại.
Chênh lệch thực lực hiên rõ trong mắt mọi người.
Khang gia chắc chắn thất bại.
Chỉ là kéo dài thêm một ít thời gian, phí công phí sức thôi.
Ngay cả sắc mặt đám trưởng lão Khang gia cũng trở nên âm trầm.
Bọn họ không xem trọng trận so đấu này.
Theo tiếng thành chủ vang lên thì có một nam tử cầm thương bên Dương gia bước lên luận võ đài, nở nụ cười dữ tợn nhìn về phía Khang gia.
“Các ngươi, ai lên trước?”
Dương gia Dương Hoành, cũng chính là người thừa kế vị trí gia chủ Dương gia.
Tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ!
Thấy thế, Khang Hải Quỳnh nói:
“Tiểu đệ, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, ngươi đối phó Dương Triều hẳn là có thể lấy được thắng lợi.”
“Trận này để ta đi.”
Hiển nhiên, Khang Hải Quỳnh muốn từ bỏ trận này.
Khang Thành gật gật đầu, “Tỷ, sau khi lên đài trực tiếp nhận thua, có khả năng đối phương sẽ hạ tử thủ.”
“Ta hiểu rõ.”
Nói xong, Khang Hải Quỳnh nhảy lên đài.
Dương Hoành châm chọc:
“Xem ra Khang gia các ngươi còn muốn giãy giụa một trận? Phái kẻ yếu nhất lên trước sao? Ta cũng sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà nương tay.”
Từng luồng hơi thở Phân Thần cảnh bùng nổ.
Không hề giữ lại chút nào ép thẳng về phía Khang Hải Quỳnh.
Dương Hoành cầm trường thương vọt nhanh tới Khang Hải Quỳnh.
Hiển nhiên không muốn cho nàng cơ hội nhận thua!
Ngay lập tức!
Dương Hoành đã tới gần Khang Hải Quỳnh.
Ngay sau đó trường thương trong tay hắn bỗng nhiên đâm tới.
Mang theo lôi đình chi thế!
Trường thương hóa thành một con giao long lướt qua không gian!
Đâm hướng tới Khang Hải Quỳnh.
Khang Diệu lập tức hét lớn:
“Hải Quỳnh, nhận thua!”
Khang Hải Quỳnh không có khả năng chống đỡ một kích này.
Khang Hải Quỳnh biến sắc, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!
“Ta nhận thua!”
Tiếng nói đã dứt nhưng trường thương vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Hiển nhiên dù cho nhận thua thì Dương Hoành cũng muốn giết chết Khang Hải Quỳnh.
Bên phủ Thành chủ làm trọng tài thế nhưng cũng không có ra tay, chỉ nhàn nhạt nhìn một màn này.
Khang Thành cùng với người Khang gia trừng to mắt nhìn.
Bọn họ không kịp cứu viện!
Giờ khắc này bỗng có từng đạo kiếm ý dựng lên hóa thành một thanh cự kiếm tràn ngập tính sát phạt xuất hiện trước mặt Khang Hải Quỳnh!
Trường thương và cự kiếm ầm ầm va chạm.
Lôi đình chi lực không ngừng văng tung tóe.
Kiếm ý ngang dọc trên luận võ đài.
Sắc mặt Dương Hoành trầm xuống.
Một kích toàn lực của hắn thế mà bị ngăn cản?
Thu trường thương về, mắt lóe sát ý nhìn thẳng tới.
Chỉ thấy một nam tử cầm kiếm đang đứng trước mặt Khang Hải Quỳnh, nhẹ giọng nói:
“Đã nhận thua rồi mà các hạ còn làm như vậy, không khỏi hơi trái quy tắc đi?”
Là ngoại viện mà Khang gia mời đến?
Dùng tu vi Đế cảnh hậu kỳ chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Phân Thần cảnh như hắn?
“A, luận võ toàn lực ra tay nên không kịp thời thu tay lại, có gì trái với quy tắc chứ?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói:
“Ta hiểu được, trận sau ta sẽ tìm ngươi luận bàn.”
Nói xong liền dẫn Khang Hải Quỳnh xoay người nhảy khỏi luận võ đài.
Bên phủ Thành chủ cũng tuyên bố:
“Trận thứ nhất, Dương gia thắng!”
Giờ phút này.
Một nam tử áo trắng bên Dương gia híp mắt nhìn, khẽ cười nói:
“Thực lực của người này không tồi, là thiên kiêu.”
Gia chủ Dương gia bên cạnh cũng phụ họa:
“Có thể dùng tu vi Đế cảnh hậu kỳ làm được chuyện này, đúng là có thể xứng với hai chữ thiên kiêu, nhưng còn không đối thủ của Ngân Hải ngươi đi?”
Nhậm Ngân Hải cười cười, không có nói thêm.
Nhưng ý của hắn đã được thể hiện qua tiếng cười.
Khinh miệt.
Đây là sự kiêu ngạo của đệ tử nội môn từ thế lực nhất lưu Thiên Thanh vực!
Gia chủ Dương gia cũng yên tâm.
“Trận thứ hai, người hai bên lên đài.”
Trận thứ hai Dương gia tam thiếu Dương Triều chiến đấu với Khang Thành.
Khang Thành chất chứa căm giận ngút trời!
Vừa hô bắt đầu hắn liền bỏ qua phòng ngự điên cuồng công kích Dương Triều!
Thực lực hai người chênh lệch cũng không lớn!
Khi Khang Thành hoàn toàn vứt bỏ phòng ngự điên cuồng công kích thì Dương Triều không cách nào ứng phó nổi.
Nhanh chóng trọng thương và thua trận!
Dương Hoành nhìn thoáng qua Dương Triều, lạnh lùng nói:
“Sau khi trở về, bế quan tu luyện.”
Sắc mặt Dương Triều có chút khó coi, gật gật đầu.
Tới trận cuối cùng rồi, cũng là trận quyết định vận mệnh hai bên.
Trân chiến giữa ngoại viện.
Nhưng người quan chiến cũng không có quá nhiều hứng thú đối với trận chiến này.
Dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Phân Thần cảnh hậu kỳ đánh với Đế cảnh hậu kỳ.
Thua kém tới một đại cảnh giới!
Trong tình huống này, Diệp Thu Bạch làm sao mà thắng đây?
Có thể nói kết cục sớm đã chú định.
Khang Diệu thở dài, nói:
“Diệp tiểu hữu, nếu như tình huống không đúng thì lập tức lui ra, chúng ta sẽ không trách cứ ngươi bởi vì ngươi đã tận lực.”
Diệp Thu Bạch cười cười, không có đáp lời.
Hắn nhấc Tinh Vẫn kiếm nhìn thoáng qua Nhậm Ngân Hải mỉm cười, sắc mặt nhẹ nhàng bình thản mang theo sự khinh miệt đang đứng trên đài cao.
Hắn bước một bước đi lên bậc thang.
Khoảnh khắc bước lên bậc thang thứ nhất có kiếm ý dựng lên!
“A? Kiếm ý cấp bậc Kiếm Thánh sao? Thật sự là một kiếm tu có thiên phú không tồi.”
Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch lại bước lên một bước, kiếm ý cất cao!
Vô số kiếm ý tràn ngập khắp luận võ đài!
Bước thứ hai, kiếm vực ra!
Bước thứ ba, mức độ sắc nhọn của kiếm ý được tăng mạnh.
Diệp Thu Bạch đứng thẳng tắp giống như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng lên trời cao!
Không hề có chút sợ hãi!
Chiến ý ngập trời!
Giờ khắc này!
Kiếm ý như lại được đề cao thêm một bậc.
Bước thứ tư, Diệp Thu Bạch đã hoàn toàn bước lên luận võ đài!
Kiếm ý càn quét ngang dọc!
Có chút môn đạo.”
Nhậm Ngân Hải nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Nhưng nếu chỉ như vậy thì e là không cách nào đền bù chênh lệch cảnh giới.”
Diệp Thu Bạch cười: “Thử sẽ biết.”
Nói xong liền chém ra một kiếm dắt theo Thái Sơ kiếm ý!
Chiến ý không ngừng cất cao!
Giờ phút này Diệp Thu Bạch một người một kiếm.
Dù cho thực lực chênh lệch cũng muốn chiến một trận.