Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 466: Tính kế

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . . . . . . .

Phàm Nhân thôn cũng không phải không hề có phong ba.

Bên trong chia thành hai phe phái.

Một phái thì nghe theo quy củ của tổ tông cùng với tiên sinh, nhiều thế hệ sinh hoạt bên trong Phàm Nhân thôn, không được bước ra ngoài nửa bước!

Một phái khác thì lại cảm thấy người trong Phàm Nhân thôn cường đại, vì sao phải luôn quanh quẩn trong thôn chứ?

Đi ra ngoài còn không phải sẽ nghiền ép cả tinh vực sao?

Đến lúc đó không chỉ có tài nguyên phong phú mà còn có quyền thế to lớn!

Phe thôn trưởng tuân theo quy củ, Hà thị tự nhiên là người sau.

“Nhưng rốt cuộc là điều gì làm cho bọn họ phát điên lên, có can đảm chống lại tiên sinh?

Hơn nữa đã bắt đầu không kiêng nể gì rồi?”

Thôn trưởng âm trầm nói:

“Đến Hà thị, mang theo lão nhân Hà Chấn tới gặp tiên sinh!”

Nam tử trung niên cũng gật gật đầu.

Giờ khắc này Lục Trường Sinh bỗng đứng dậy nói:

“Thôn trưởng, ta cáo từ trước.”

Thôn trưởng hơi sửng sốt:

“Cửa khảo nghiệm thứ ba còn chưa bắt đầu mà, ngươi không ở nơi này chờ sao?”

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu.

Sau đó liền đi ra ngoài.

Quý Thiên Dao cũng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

“Vì sao phải rời đi?”

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói:

“Ngươi không nghe bọn họ nói chuyện sao?”

“Lại lưu nhà thôn trưởng e là sẽ bị liên lụy.”

Nữ nhân này để đầu óc chạy xuống dưới ngực đi nha?

Quý Thiên Dao tỏ vẻ cổ quái.

Tên này quá cẩn thận đi. . . . . .

“Hiện tại chúng ta đi đâu đây?”

“Phiền toái ngài bỏ từ ‘chúng ta ’ đi.”

. . . . . .

Ở nhà trúc chỗ tiên sinh.

Thôn trưởng cùng với một lão giả khác đang đứng sóng vai.

Hai người đứng trước nhà trúc, bầu không khí cực kỳ áp lực.

Nhưng không ai mở miệng nói chuyện.

Lúc này tiếng tiên sinh từ trong nhà trúc truyền ra.

“Ta đã biết chuyện.”

“Nói ra suy nghĩ của các ngươi đi.”

Lúc này.

Hà Chấn, cũng chính là lão giả bên cạnh thôn trưởng, gia chủ Hà thị.

“Tiên sinh, Phàm Nhân thôn chúng ta đã ở trong thôn không biết bao nhiêu thời đại, rốt cuộc là đang bảo hộ cái gì?”

Tiên sinh nói: “Vật bảo hộ rất trọng đại.”

Ý là không thể để cho ngươi biết.

Sắc mặt thôn trưởn khó coi, nói:

“Hà Chấn, chẳng lẽ ngươi không nghe theo lời lão tổ tông sao?”

Hà Chấn hừ lạnh một tiếng, “Ta không biết có gì mâu thuẫn.”

“Phàm Nhân thôn trấn thủ nơi đây lâu như vậy rồi cũng nên ra ngoài một chút, để thế nhân biết được người trong Phàm Nhân thôn chúng ta lợi hại thế nào.”

“Đến lúc đó, tài nguyên cùng quyền thế không phải là thứ dễ như trở bàn tay sao?”

Thôn trưởng tức giận răn dạy.

“Vì sao phải để cho người khác biết? Tu luyện là cho người khác xem sao?”

“Còn nữa nói, quyền thế bên ngoài có gì hấp dẫn chứ.”

Hà Chấn phản bác:

“Có tài nguyên cùng quyền thế thì Phàm Nhân thôn mới có thể đi được càng xa!

Không phải giống như hiện tại có một thân tu vi nhưng lại chỉ có thể sinh hoạt bình thường trong thôn, thủ hộ một đồ vật hư vô mờ mịt!”

“Ngươi!”

Hai người tranh luận không ra được kết quả, chỉ đành chắp tay hướng về phía nhà trúc.

“Nhời tiên sinh định đoạt!”

Lời kế tiếp của tiên sinh lại khiến thôn trưởng ngạc nhiên.

“Hai bên xung đột qua lớn, như vậy cũng bất lợi với sự yên bình trong thôn.”

“Vừa vặn nương theo lần khảo nghiệm này, hai bên các ngươi tìm một người, nếu như ai thông qua khảo nghiệm liền nghe người nấy.”

Thôn trưởng nôn nóng nói:

“Tiên sinh! Như vậy không được!”

Hà Chấn thì cười lạnh nói:

“Như thế nào không được, chẳng lẽ ngươi sợ người ngươi tìm không bằng người bên ta?”

“Được rồi, quyết định vậy đi.”

“Các ngươi đi thôi.”

Thấy tiên sinh giải quyết dứt khoát, thôn trưởng cũng không còn biện pháp nào, chỉ đành chống quải trượng rời đi.

Đợi hai người rời đi, tiên sinh đang ở trong nhà trúc viết viết vẽ vẽ bỗng dừng bút.

“Đại kiếp nạn buông xuống, nhân tài xuất hiện lớp lớp, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.”

“Thật sự muốn nhìn xem Hà Chấn liên hệ với ai.”

Dã tâm của Hà thị đã lộ ra trước đó nhưng bị tiên sinh mạnh mẽ ép xuống.

Hiện giờ lại nổi lên, nếu không cấu kết cùng người bên ngoài thì tiên sinh hắn đây không tin.

Mượn cơ hội này cũng có thể tìm xem ai đang có ý đồ không nên có với Phàm Nhân thôn.

Nếu đúng như vậy. . . . . .

Bút lông trong tay tiên sinh viết một chữ!

Một chữ chết xuất hiện trên cuộn giấy.

Từng nét bút đều giống như có thiên quan vạn mã lao qua, sắc nhọn đến cực điểm, tràn ngập sát khí!

. . . . . .

Ba ngày trôi qua.

Thôn trưởng lại tìm tới Lục Trường Sinh.

“Tiểu tử, khảo nghiệm thứ ba sẽ bắt đẩu vào ngày mai.”

Lục Trường Sinh tỏ vẻ sống không có gì luyến tiếc, nói:

“Thôn trưởng có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Thông tri thế này có thể tùy tiện phái một người tới đây nói một tiếng là được.

Cần gì phải trịnh trọng mời hắn tới chứ?

Tiểu tử này, sao nói chuyện thẳng thắn vậy?

Thôn trưởng xấu hổ cười cười, ngay sau đó thuật lại cuộc đối thoại với tiên sinh một lần.

“Ngươi có hứng thú sao.”

“A, ta không có hứng thú.”

Dứt khoát lưu loát!

Không chút quanh co lòng vòng.

Trực tiếp từ chối!

Thôn trưởng cũng ngạc nhiên.

Lục Trường Sinh buông tay, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ:

“Khảo nghiệm ta sẽ thông qua nhưng ta sẽ không gia nhập một phương nào.”

“Cho nên thôn trưởng tìm người khác đi.”

Thôn trưởng vội vàng nói:

“Tiểu tử, không cần ngươi gia nhập! Chỉ cần ngươi đại biểu chúng ta thôi!”

“Cũng không được.”

Đùa cái gì vậy, đại biểu thôi cũng vô duyên vô cớ khiến ta trêu chọc đến một phương rồi?

Tuy rằng thực lực của bọn họ không ra làm sao nhưng chuyện phiền toái càng ít thì càng tốt.

Đi ra bên ngoài phải biết bảo hộ chính mình nha!

Nhìn bóng Lục Trường Sinh rời đi, nam tử trung niên hỏi:

“Thôn trưởng, chúng ta cần tìm những người khác sao?”

Thôn trưởng lại cười, lắc lắc đầu nói:

“Không cần.”

Không cần?

Cứ từ bỏ như vậy?

Bên Hà thị làm sao bây giờ?

Chỉ thấy trong đôi mắt vẩn đục của thôn trưởng có tia sáng lóe lên:

“Thời điểm này bước vào đây thì bên Hà Chấn cũng đã nhận được tin tức.”

“Dù cho hắn từ chối thì đối phương cũng sẽ xem hắn như người mà bên chúng ta chọn.”

Lúc này nam tử mới bừng tỉnh.

Sở dĩ thôn trưởng có thể làm thôn trưởng không chỉ vì được lòng mọi người mà đầu óc cũng phải tốt mới có thể quản lý Phàm Nhân thôn.

. . . . . .

Mặt trời dâng lên, mây tía uốn lượn chân trời.

Khảo nghiệm thứ ba bắt đầu.

Nơi này là ngọn núi sau Phàm Nhân thôn, cũng là địa phương mà các thôn dân đi săn thường ngày.

Nơi này chính là địa điểm diễn ra khảo nghiệm thứ ba.

Hiện giờ, tổng số người thông qua khảo nghiệm thứ hai là mười tám người.

Đoạn Triều Hạc và Kim Vô Tẫn cũng ở trong đó.

Hình Thành cũng vậy.

Bởi vì Lục Trường Sinh là người hỗ trợ mà thông qua khảo nghiệm nên Hình Thành cũng có tư cách tham gia.

Nói cách khác, nếu Hình Thành bị đào thải ở khảo nghiệm thứ ba thì Lục Trường Sinh cũng sẽ bị đào thải.

Cho nên Lục Trường Sinh vừa tham gia khảo nghiệm còn phải đồng thời bảo đảm Hình Thành an toàn.

Lục Trường Sinh cũng là người giúp đỡ duy nhất đi đến khảo nghiệm thứ ba.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)