Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 457: Thông thiên vách đá

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . .

Trong một nhà trúc ở Phàm Nhân thôn, có một lão giả đang ngồi trên mặt đất.

Chỉ thấy hắn vươn tay ra, có một tia sáng trắng xuất hiện, tia sáng như ẩn chứa thiên địa chi đạo!

“Lần tiến vào Phàm Nhân thôn, có một người mang mệnh số mà ngay cả cũng không thể quan trắc.”

“Nhưng đại kiếp nạn và hết thảy vận mệnh đều có liên hệ với vận mệnh của người này.”

“Cũng không biết là họa hay phúc. . . . . .”

Ngay sau đó lão giả gọi một tên đồng tử tới, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi đi xem xem trong nhóm người ngoại lai có ai biểu hiện xuất sắc không”

Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu nói:

“Có đường sao?”

Lão giả bật cười, nói:

“Sau khi trở về sẽ cho ngươi.”

“Một lời đã định nha.”

Nói xong, Tiểu Thạch Đầu vui vui vẻ vẻ rời khỏi trúc ốc.

Bởi vì hắn biết tiên sinh sẽ không gạt người.

Đợi Tiểu Thạch Đầu Đi rồi tiên sinh mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía không trung rồi thở dài.

“Trăm triệu năm đã qua, nếu như không chọn được người thích hợp, e là khi đại kiếp nạn buông xuống. . . . . .”

. . . . . .

Bên kia.

Sau khi tiến vào sơn cốc, đập vào mắt cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Chỉ là một tiểu sơn thôn cực kỳ bình thường mà thôi.

Nhưng mà không ai dám lỗ mãng cả.

Dù sao kẻ mà nháo sự trong Phàm Nhân thôn đều chết hết rồi.

Tự cổ chí kim chỉ có một kết quả như thế.

Lúc này, hài đồng dẫn đường dùng giọng điệu non nớt nói:

“Tiên sinh nói, trong thôn có chín vách đá, trên vách đá đều có một công pháp, người tìm được vách đá và hiểu ra công pháp liền có thể tiến vào cửa thứ hai.”

“Nếu thất bại thì tự mình rời khỏi thôn.”

Có người hỏi: “Tiểu hài tử, có thể nhắc nhở vị trí vách đá hay không?”

Đồng tử cười hì hì nói:

“Ai cho ta đồ chơi ta liền nói cho kẻ đó biết!”

Đồ chơi sao?

Sắc mặt mọi người đều trở nên cổ quái, nhìn nhau.

Chẳng lẽ người trong Phàm Nhân thôn này thật sự đều là phàm nhân sao?

Ngay cả một tiểu hài tử cũng giống như một tiểu bằng hữu bên trong phàm trần.

Lúc này, Quý Thiên Dao nhẹ nhàng dời gót đi đến trước người tiểu hài tử, mỉm cười lấy ra một cái túi gấm.

Không biết bên trong có đựng vật gì.

Nhưng phát ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Thứ này có thể chứ?”

Đồng tử tiếp nhận, vừa nhìn liền nắm chặt túi gấm, sau đó nói:

“Thơm quá à, tỷ tỷ cúi đầu xuống đi.”

Quý Thiên Dao cúi đầu.

Tiểu hài tử nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.

Có người tu đạo muốn vận dụng linh khí nghe lén nhưng lại kinh ngạc phát hiện.

Quanh thân tiểu hài tử có hơi thở huyền diệu nào đó ngăn cách cảm ứng!

Sau đó Quý Thiên Dao đứng dậy, mỉm cười sờ sờ đầu tiểu hài tử rồi biến mất tại chỗ.

Hiển nhiên đã nghe được manh mối.

Đoạn Triều Hạc cùng Kim Vô Tẫn đều lấy ra một ít đồ vật không tầm thường.

Tiểu hài tử cũng nói manh mối cho hai người.

Nhưng người tu đạo khác nhìn nhau, đều nhanh chóng tiến lên.

Đến khi Hình Vân tiến lên lấy ra một thanh kiếm, hắn ngạo nghễ nói:

“Hẳn là thanh kiếm này đủ rồi đi?”

Tiểu hài tử quan sát chút rồi lại lắc lắc đầu nói:

“Tiên sinh từng nói, hài tử không thể tiếp xúc với loại đồ vật sắc bén này, sẽ khiến mình bị thương.”

“Hơn nữa ngươi quá xấu!”

Sắc mặt Hình Vân cứng lại, trông cực kỳ khó coi.

Lục Trường Sinh nghe xong không khỏi mỉm cười.

Trẻ nhỏ không cố kỵ nha!

Tiểu hài tử thông thường sẽ nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

Hình Thành vừa định tiến lên thì lại thấy Lục Trường Sinh đã bước tới trước rồi, hắn cúi người xuống lấy ra một xâu kẹo hồ lô, cười nói:

“Cái này ăn rất ngon đó!”

Hai mắt tiểu hài tử sáng ngời.

Vừa định vươn tay nhỏ nhận lấy thì liền nghe thấy một tiểu nữ oa hô to:

“Tiểu Quất! Ngươi lại tự mình nhận đồ của người khác!”

Nghe được tiếng hô.

Tiểu Quất lập tức rụt tay, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài đi tới, xoa eo nói:

“Lần trước có người tới ngươi cũng làm thế này, ngươi quên lời tiên sinh dạy rồi hả?”

“Ngươi còn như vậy, ta liền nói cho tiên sinh biết!”

Nghe hai người đối thoại.

Sắc mặt Lục Trường Sinh trở nên cổ quái.

Phàm Nhân thôn ngàn năm mở ra một lần.

Mà hài đồng này đã xuất hiện vào lần trước rồi?

Nói cách khác, tuổi của nó còn lớn hơn ta?

Nhưng mà hiện giờ vẫn mang bộ dáng của tiểu hài tử?

Quả nhiên thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có nha. . . . . .

Chỉ thấy tiểu nữ oa nhìn về phía mọi người, nói:

“Vị trí vách đá ở quanh thôn này, tới gần ngọn núi tìm kiếm là được.”

Nói xong liền kéo tai Tiểu Quất rời khỏi nơi này.

Trước khi rời đi Tiểu Quất còn lưu luyến nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay Lục Trường Sinh.

Thấy thế, Lục Trường Sinh không nhịn được mà bật cười, đưa xâu kẹo hồ lô đưa cho Tiểu Quất.

Tiểu Quất vui vẻ vẫy vẫy tay nói:

“Cảm ơn đại ca ca!”

Đại ca ca sao. . . . . .

Dựa theo tuổi tác ta có thể kêu ngươi một tiếng tiền bối. . . . . .

Hình Thành lên tiếng:

“Lục huynh, chúng ta nhanh đi thôi.”

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Mọi người cũng sôi nổi hành động, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

Nửa ngày trôi qua, Lục Trường Sinh và Hình Thành cũng tới một chỗ vách đá.

Nơi này đã có một nữ tử tuyệt mỹ tới trước, nàng đang khoanh chân ngồi tìm hiểu.

Là Quý Thiên Dao!

Oan gia ngõ hẹp.

Hình Vân và Hạ Nhiên cũng ở chỗ này.

Hình Thành nhìn hai người sau, nói nhỏ:

“Lục huynh, thời điểm tìm hiểu cần phải cảnh giác, đề phòng hai người kia hạ độc thủ.”

“Để ta tìm hiểu trước, Lục huynh giúp ta cảnh giác.”

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Hắn cũng đang có ý này, dù sao không quen thuộc nơi này, vẫn nên quan sát trước cho ổn thỏa.

Để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Hình Vân và Hạ Nhiên nhìn sang bên này, cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu tìm hiểu công pháp trên vách đá.

Nhưng mà trên vách đá cũng không có bất kỳ thứ gì.

Bao gồm cả Quý Thiên Dao, đã ngồi đây suốt bảy ngày nhưng cũng không có phát hiện dị gì đó dị thường!

Vách đá vẫn chỉ là một vách đá bình thường.

Có người sắc mặt khó coi mở bừng mắt, nói:

“Nơi này thực sự có công pháp sao?”

“Một linh khí dao động cũng không có, không cảm nhận được gì cả!”

“Không phải gạt chúng ta chứ?”

Nhưng mà trong khoảnh khắc thì quanh thân Quý Thiên Dao có ánh sáng xanh lưu chuyển!

Cùng lúc đó, trên vách đá cũng có ánh sáng xanh chiếu lên người Quý Thiên Dao.

Khi hai bên tiếp xúc thì có một quả cầu ánh sáng màu xanh chui vào vị trí giữa hai chân mày của Quý Thiên Dao!

Một màn này làm tất cả mọi người phải ghé mắt.

“Không hổ là Dao Trì Thánh Nữ, ngộ tính cao như thế.”

“Không biết Thánh Nữ có thể cho chúng ta biết trên vách đá có công pháp gì không?”

Quý Thiên Dao mở mắt, nàng cũng không có che giấu, nhẹ giọng nói:

“Là một đạo thân pháp nhưng mà lại không hoàn chỉnh, có lẽ là do ta không lĩnh ngộ đủ, cũng không cách nào hoàn toàn khám phá toàn bộ thân pháp bên trong vách đá.”

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh hãi!

“Ngay cả Thánh Nữ cũng không cách nào hoàn toàn lĩnh ngộ?”

“Chẳng phải chúng ta đây. . . . . .”

Ngay sau đó, quanh thân Hạ Nhiên cũng xuất hiện ánh sáng xanh!

Chẳng qua ánh sáng không có đậm màu như ánh sáng của Quý Thiên Dao!

Hắn mở mắt ra, chỉ thấy ánh mắt hắn có vẻ không hài lòng, Hình Vân đồng dạng như thế.

Còn sắc mặt Hình Thành thì hơi khó coi, nhanh chóng đứng dậy.

Hắn cũng không gây ra phản ứng gì hết.

“Lục huynh, ngươi thử đi.”

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)