. . . . . . . . . . . . .
Đúng vậy!
Còn dư lại một địch nhân cuối cùng.
Tà tộc ngoại vực!
Mọi người đều nhìn về hướng Lâm Giới sơn.
Chỉ thấy những tên Tà Vương và Tà tướng ở Lâm Giới sơn bắt đầu hoảng sợ!
Còn Tà Nam đâu?
Sớm đã không còn bóng dáng.
Phỏng chừng là thấy tình huống không ổn, lập tức thoát khỏi nơi đây.
Vì sao không có mang theo đội quân Tà tộc?
Nơi có quá nhiều Tà tộc, cùng nhau đào tẩu sẽ khiến cho liên quân Vô biên giới vực chú ý.
Cho nên Tà Nam mới một mình đào tẩu.
Mất đi thống soái, sĩ khí của Tà tộc ngoại vực suy giảm mạnh!
Thấy được cảnh tượng phía trước, bên đối phương thế mà có một đầu thần thú giúp đỡ?
Còn đánh như thế nào nữa?
Hiện giờ chim nhỏ đứng trên vai Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch càng tới gần thì cảm giác huyết mạch áp chế càng thêm to lớn!
Dù không có hiện hóa chân thân, không có bộc phát hơi thở thì vẫn mang đến sự áp bách cực lớn cho Tà tộc.
Đây là áp chế tuyệt đối trên huyết mạch!
Tất cả Tà Vương cùng với Tà tướng đều đứng tại chỗ, hai chân giống như bị ghim chặt trên đất, không cách nào nhúc nhích!
Chỉ có thể nhìn liên quân nhân tộc ào ào xông đến chém giết!
Ở bên ngoài Vô biên giới vực, sắc mặt Tà Nam vô cùng khó coi.
Không chỉ có bảy thế lực buông xuống quấy rầy kế hoạch của hắn!
Sau đó lại có thần thú buông xuống, hoàn toàn đảo lộn thế cục.
Sao ở giới vực vĩ độ thấp lại có thể có thần thú thượng cổ trong truyền thuyết chứ?
Tu đạo văn minh thấp kém.
Linh khí mỏng manh.
Tài nguyên thưa thớt.
Địa phương như thế này sao có thể khiến thần thú trong truyền thuyết thỏa mãn?
Chẳng lẽ vùng giới vực vĩ độ thấp có bảo địa chưa bị phát hiện sao?
Nghĩ tới đây, Tà Nam cũng không có trở lại giới vực trung vĩ độ.
Mà lấy ra ngọc bội truyền âm vượt giới truyền tin tức về Tà tộc.
Sau đó bắt đầu đi khắp giới vực vĩ độ thấp.
Nếu như phát hiện được gì đó thì đối với hắn hay với Tà tộc mà nói sẽ có lợi!
. . . . . .
Bảy ngày sau.
Các thế lực tề tụ Vô Biên hoàng thành!
Mục Chính Đình tuyên dương người có công trong trận chiến lần này, tuyên truyền giảng giải ưu khuyết điểm, trao thưởng!
Khi nó đến mấy người Thảo Đường thì lại phát hiện không có ai lên đài.
Ngay cả Mục Phù Sinh cũng biến mất không thấy.
Mục Chính Đình xấu hổ: “. . . . . .”
Đám tiểu tử thúi này. . . . . . Đi mà cũng không biết nói một tiếng?
Mọi người cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảm tạ mấy người Thảo Đường.
Nếu không nhờ bọn họ, e là Vô biên giới vực hoặc là toàn bộ giới vực vĩ độ thấp đều sẽ trở thành nô lệ.
Những người phun ác ngữ với Diệp Thu Bạch thì hổ thẹn cúi mặt.
Nghĩ tới những lời trước đó nói ra, tất cả hận không thể cho mình một cái tát. . . . . .
. . . . . .
Mà giờ phút này, vai chính nên xuất hiện đã lên đường trở về Thảo Đường.
Vốn bọn họ muốn chim nhỏ trực tiếp đưa mình trở về.
Nhưng mà khi nói ra những lời này thì chim nhỏ lại khinh miệt nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch:
“Đám tiểu tử các ngươi còn muốn cưỡi trên lưng bổn cô nương? Nằm mơ sao?”
Diệp Thu Bạch: Mạo muội, rất xin lỗi!
Vì thế chỉ đành dùng thuyền không gian mà Đổng Tiểu Cầm tặng chạy về phía Thảo Đường.
Khoảng chừng năm ngày sau bọn họ mới về tới Man hoang giới vực.
Khi mọi người trở về cũng không có khiến cho các thế lực khác chú ý.
Lặng yên không một tiếng động về Thảo Đường.
Giờ phút này Lục Trường Sinh đang ngủ trưa.
Liễu Tự Như thì rón ra rón rén, cảnh giác bốn phía, sợ có tiếng động phát ra.
Khi hắn nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch trở về.
Sắc mặt lập tức thay đổi.
Truyền âm:
“Các ngươi! Bước chân nhẹ nhàng cho ta! Vận dụng linh khí ngăn cản tiếng nói! Không được phát ra bất kỳ âm thanh nào!”
Mấy người Diệp Thu Bạch sửng sốt.
Ý gì?
Liễu Tự Như cảm thấy thật là khổ!
Mấy ngày nay hắn trôi qua thế nào?
Tiền bối mà rời giường thì hắn không chịu nổi.
Chim nhỏ liếc Liễu Tự Như một cái, nói ra chuyện đã phát sinh.
Đám người Diệp Thu Bạch không khỏi cười thành tiếng.
Sắc mặt Liễu Tự Như biến đổi.
Cười cái rắm nha! Yên tĩnh nào!
Nhưng ngay sau đó thân thể Liễu Tự Như bỗng cứng đờ, sắc mặt thay đổi.
Mồ hôi lạnh từ trên mặt Liễu Tự Như chảy dài xuống.
“Sao vậy? Có ai tới sao?”
Liễu Tự Như lập tức vận chuyển toàn lực thoát khỏi chốn thị phi này!
Diệp Thu Bạch nhìn mà sửng sốt.
Rốt cuộc sư tôn đã làm gì mà khiến Liễu tiền bối sợ hãi như vậy. . . . . .
Lục Trường Sinh mở mắt thấy được đám người Diệp Thu Bạch trở về.
Hai mắt tức khắc sáng ngời, nhanh chóng tiến đến.
“Đám tiểu tử thúi các ngươi rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi?”
Tức khắc, Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mộc Uyển Nhi hay Mục Phù Sinh đều thấy cảm động.
Thì ra sư tôn vẫn luôn nhớ mong bọn họ!
Vừa định cười chạy tới ôm sư tôn một cái thì Lục Trường Sinh tiếp tục cười nói:
“Mau mau mau! Diệp Thu Bạch, ngươi đi xào mấy món ngon!”
“Hồng Anh, đi nấu canh cá!”
“Trần Tâm, ngươi đi nấu cơm!”
“Uyển Nhi, lấy rượu trắng mà ta ủ ra đây!”
“Liễu Tự Như làm cơm quá khó ăn! Từ bên ngoài mua thì ta ăn ngán rồi!”
“Nhanh chóng cải thiện thức ăn cho vi sư!”
Mấy sư huynh đệ: “. . . . . .”
Hoá ra không phải nhớ mong bọn họ mà nhớ đồ ăn bọn họ làm.
Rất tốt, đây đúng là sư tôn.
Ít nhất không có khả năng bị đoạt xá . . . . .
Mục Phù Sinh thì mặt mờ mịt, ngơ ngác nói:
“Đây là chuyện gì?”
Mộc Uyển Nhi che miệng cười nói:
“Truyền thống của Thảo Đường, không có gì đâu, ngươi sẽ nhanh chóng quen thôi, thậm chí còn nhanh chóng dung nhập vào.”
Mục Phù Sinh:???
Lúc này Tiểu Hắc gãi đầu, ngây ngô nói:
“Sư tôn, ta cũng đi giúp sư huynh sư tỷ đi?”
Nghe hắn nói câu này.
Sắc mặt Lục Trường Sinh lập tức thay đổi, chỉ thẳng Tiểu Hắc, hô lớn:
“Ngươi đứng đó cho ta!”
“Không cho phép ngươi tiến phòng bếp!”
Diệp Thu Bạch cũng vội vàng cười nói:
“Đúng đúng đúng, sư đệ à, ngươi cứ ở chỗ này chờ thức ăn là được, sẽ có nhanh thôi.”
Hồng Anh cũng nói:
“Chúng ta không mệt, không cần lo lắng cho chúng ta.”
Mục Phù Sinh chỉ vào Tiểu Hắc nói:
“Vì sao Tiểu Hắc sư huynh có đãi ngộ không giống vậy?”
“Không phải nói ta sẽ nhanh chóng dung nhập vào sao?”
Trong lúc nhất thời, Mộc Uyển Nhi cũng không biết trả lời nên như thế nào. . . . . .
Nàng có thể nói là bởi vì cơm mà Tiểu Hắc làm khiến người ta khó có thể nuốt xuống sao?
Rượu đủ cơm no xong, Lục Trường Sinh thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
“Rốt cuộc ăn được một bữa tốt rồi.”
“Vẫn là các đồ đệ tốt nhất nha!”
Mấy người Diệp Thu Bạch:. . . . . .
E là chỉ có thời điểm này mới nói chúng ta tốt đi!
“Đúng rồi, lần này các ngươi trở về, muốn ở lại bao lâu?”
Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi nói:
“Lần này trở về, một là muốn thăm sư tôn. . . . . .”
“Ngừng liền, lập tức nói thật.”
“. . . . . . Lời thật là nhìn xem thế lực mà chúng ta tổ kiến phát triển đến mức nào, dù sao chúng ta làm tông chủ cũng không thể cứ làm chưởng quầy phủi tay.”
“Tự nhiên phải quan tâm một chút.”
Trước khi rời khỏi giới vực này.
Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm đều sáng lập thế lực của mình.
Chính là Thanh Vân kiếm tông cùng với Thư Trai.