Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 443: Địch nhân cuối cùng

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . .

Trên mặt mọi người tràn đầy sự kinh hãi.

Phượng hoàng tộc trong truyền thuyết đã biến mất theo long phượng chi chiến, không còn tung tích, sau đó tất cả người giới tu đạo đều cho rằng Phượng hoàng tộc cùng với Long tộc đã bị diệt sạch trong trận chiến.

Nhưng hôm nay thần thú chỉ thấy trên sách cổ lại xuất hiện trước mắt bọn họ.

Chỉ dùng một kích liền chém giết sáu tên cường giả Nhân Tiên cảnh.

Trong mắt bọn họ là tồn tại cao không thể chạm, không cách nào chống lại trước mặt thần thú lại không chịu nổi một kích!

Một kích liền thần hồn câu diệt!

Nơi xa, Tà Nam nhìn một màn này mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đồng tử co rút lại, trách không được huyết mạch Quỷ tộc của hắn lại bị áp chế.

Hơn nữa còn là áp chế tuyệt đối!

Nếu đối phương là Phượng hoàng tộc vậy thì không có gì ngoài ý muốn.

Bởi vì huyết mạch Long tộc và Phượng tộc đã ở trên đỉnh rồi.

Chẳng qua hiện giờ đầu thần thú này lại dừng trên bả vai Diệp Thu Bạch?

Thần thú này có quan hệ với đám Diệp Thu Bạch kia sao?

Chỉ nghe Diệp Thu Bạch tò mò hỏi:

“Tiền bối, sao ngươi lại tới nơi này?”

Chim nhỏ nhẹ giọng nói:

“Tới nơi này tìm đồ vật mà tộc ta lưu lại.”

“Phượng hoàng tộc sao? Có cần chúng ta hỗ trợ không?”

Chim nhỏ lắc lắc đầu, “Không cần lo lắng, đã tìm được rồi.”

“Vốn dĩ muốn trực tiếp trở về nhưng sau đó cảm nhận được hơi thở của các ngươi mới tiện thể tới đây nhìn xem.”

Lúc này, Mục Chính Đình cùng với các cường giả Hợp Đạo cảnh Vô biên giới vực đều đi tới trước mặt Diệp Thu Bạch.

Khom người ôm quyền với chim nhỏ:

“Đa tạ tiền bối cứu giúp.”

Chim nhỏ nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Muốn cảm tạ thì cảm tạ đám tiểu gia hỏa này đi, ta chỉ giúp bọn hắn mà thôi.”

Mục Chính Đình cười nói:

“Tất nhiên đều phải tạ, không biết tiền bối còn thiếu thứ gì, chỉ cần chúng ta có đều có thể lấy ra để báo đáp ân tình của tiền bối.”

Chim nhỏ nói thẳng:

“Đồ của các ngươi ta chướng mắt, thứ ta muốn các ngươi cũng không tìm thấy.”

Ạch. . . . . .

Mấy người Mục Chính Đình xấu hổ.

Quả nhiên cường giả chính là cường giả!

Nói chuyện thật thẳng!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Bên cạnh vị tiền bối kia thế mà còn có một đầu Chu Tước?

Nếu vậy thì rốt cuộc vị tiền bối kia có thân phận ra làm sao?

Thực lực đã tới cảnh giới nào?

Bọn họ đoán không ra.

Mộ Tử Tình nhìn Diệp Thu Bạch, nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Diệp Thu Bạch đáp lại ánh mắt của nàng.

Mộ Lập Bi tự nhiên nhận ra hai người đang liếc mắt đưa tình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.

Bỗng nhớ tới lời mà trước đó Diệp Thu Bạch nói với mình.

Huyết mạch chi lực thực sự quan trọng như vậy sao?

Một cổ tộc to lớn như vậy mà phải dựa vào một nữ tử để vượt qua nguy cơ?

Lúc này, Kiếm Vô Phong lên tiếng:

“Mộ tộc trưởng đừng suy nghĩ cổ hủ nữa, ngươi xem người ta ân ái biết bao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bổng đánh uyên ương, làm nữ nhi mình đau lòng sao?”

Mộ Lập Bi trợn mắt, nếu như không phải có thần thú tiền bối thì hắn đã sớm đánh Kiếm Vô Phong rồi.

Thật chịu không nổi lão thất phu già mà không đứng đắn này!

Kiếm Vô Phong tiếp tục cười nói:

“Tuy rằng hiện tại Thu Bạch không có huyết mạch chi lực.”

“Nhưng với thiên phú yêu nghiệt của hắn và bối cảnh hùng hậu như thế, muốn thay máu còn không đơn giản sao?”

“E là đến lúc đó huyết mạch chi lực còn mạnh hơn Mộ gia các ngươi không biết bao nhiêu lần!”

“Có khả năng là cô nương nhà các ngươi trèo cao không nổi!”

Mộ Lập Bi nghe xong trừng mắt nói: “Hắn dám!”

Mọi người đều không khỏi nhìn về phía Mộ Lập Bi.

Mặt đầy dấu chấm hỏi.

Có gì mà không dám chứ?

Diệp Thu Bạch quan tâm nói: “Nhạc phụ, phát sinh chuyện gì?”

Nghe vậy, mặt Mộ Tử Tình ửng hồng như bách hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ.

Mộ Lập Bi run rẩy.

Ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:

“Không có gì.”

Diệp Thu Bạch nghe xong cười cười.

Lúc này hắn kêu Mộ Lập Bi nhạc phụ nhưng đối phương cũng không có phản bác.

Kiếm Vô Phong và Mục Chính Đình cũng nhìn nhau cười.

Xem ra chuyện này đã thành.

“Chúc mừng nha, về sau Mộ gia các ngươi sẽ một bước lên trời.”

Kiếm Vô Phong cười nói:

“Đừng quên công Tinh Vẫn Kiếm Tông chúng ta nha, nếu không phải ta luôn ở bên cạnh nhắc nhở ngươi nắm chặt cơ hội, e là ngươi vẫn còn ngoan cố, bỏ lỡ cơ hội!”

“. . . . . . Lão thất phu, có phải ngươi muốn đánh nhau hay không?”

“A, ta sợ ngươi hay sao?”

Mục Chính Đình cùng đám cường giả che mặt.

Thần thú tiền bối còn ở đây đây, các ngươi có thể đừng làm mất mặt hay không?

Lúc này, chim nhỏ nói:

“Có muốn ta giải quyết thế lực phía sau bọn họ luôn hay không?”

Mục Chính Đình nghe xong liền đáp:

“Tiền bối, bọn họ là thế lực nhị lưu hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ, trước không nói đường xá xa xôi, muốn thông qua bình chướng vĩ độ, thế lực cũng. . . . . .”

Chim nhỏ không có trả lời mà là nhìn về phía người Thảo Đường.

Đối với nàng mà nói, bình chướng vĩ độ có thể tùy tiện vượt qua.

Còn thế lực nhị lưu hàng đầu giới vực trung vĩ độ?

Loại thế lực này sao mà lọt mắt nàng chứ?

Một đóa niết bàn chi hỏa đốt sạch là xong.

Diệp Thu Bạch và mấy người Hồng Anh Ninh Trần Tâm nhìn nhau, ngay sau đó mỉm cười.

Mấy người đều có cùng một lựa chọn, đồng thời lắc đầu.

“Không cần, giao cho chúng ta tự giải quyết đi.”

“Chút sự tình này còn cần tiền bối ra tay sao?”

Trong mắt chim nhỏ cũng tràn ngập sự tán thưởng.

Nhận trợ giúp từ người khác sẽ san bằng con đường tương lai của mình.

Con đường tương bằng phẳng, không có bất kỳ trở ngại nào.

Tuy rằng có đi vững vàng và nhanh chóng.

Nhưng liếc mắt liền nhìn đến cuối.

Nhưng mà con đường của mình thì phải do bản thân mình bước tới.

Tuy rằng gập ghềnh khúc khỉu, nhiều gian khó, có khả năng chịu nhiều thương tích, cũng không nhìn thấy phần cuối.

Nhưng đi con đường thế này mới có thể không ngừng tiến lên, không ngừng ma luyện bản thân bước lên đỉnh phong!

Vì sao Lục Trường Sinh không ra tay?

Cũng chính là vì lý do này.

Tuyệt đối không phải bởi vì lười biếng như thói quen!

Đây là sự thật!

“Khi nào các ngươi trở về?”

Diệp Thu Bạch cười nói:

“Chuyện bên này cũng nhanh chóng được giải quyết rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa.”

“Được, vậy ta chờ các ngươi mấy ngày.”

Nói xong vẫn ở yên trên vai Diệp Thu Bạch, hai mắt nhắm lại tựa như chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Trữ Quy Đạo trên bầu trời hạ xuống.

Chỉ thấy hắn cười khổ nói:

“Thế lực phía sau ngươi cường đại như thế vậy mà còn cần ly gián sao?”

Diệp Thu Bạch buông tay nói:

“Ta cũng không biết tiền bối sẽ đến.”

Trữ Quy Đạo bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó nói:

“Đã như vậy thì ta cũng phải trở về, không lâu sau ngươi nên đến giới vực trung vĩ độ, văn minh tu đạo ở đó càng thêm xuất sắc.”

“Nhất định.”

Trữ Quy Đạo nói xong liền hóa thành một cột sáng biến mất.

Mục Chính Đình cười nói:

“Diệp Thu Bạch, các ngươi là công thần trong đại chiến lần này, đến lúc đó ta sẽ tự mình khen thưởng cho các ngươi, để người Vô biên giới vực nhớ kỹ công lao của các ngươi!”

Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu:

“Không cần đâu, nhưng mà chuyện còn không kết thúc, có phải các ngươi quên mất điều gì rồi phải không?”

Đám người Mục Chính Đình hơi hơi sửng sốt.

Ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra.

Ánh mắt mọi người đều là nhìn về phía Lâm Giới sơn.

Còn có một địch nhân nữa, chính là Tà tộc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)