Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 441: Áp chế tuyệt đối

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . . .

Một thế lực quật khởi thường đạp lên tàn tro của vô số thế lực.

Vô luận là Thiên Mệnh Tông cầm đầu bảy thế lực hay là Vô Biên hoàng triều cũng đều như thế.

Hiện giờ bảy thế lực trung vĩ độ đã muốn chiếm lĩnh toàn bộ giới vực vĩ độ thấp.

Muốn cung cấp cho bọn họ càng nhiều tài nguyên hơn và thăm dò các vùng cấm chưa được thăm dò.

Mục đích chính là để cho nội tình thế lực càng thêm thâm hậu, thế lực càng thêm cường thịnh!

Cướp đoạt, chiếm lĩnh vĩnh viễn là cách nhanh chóng đạt được mục đích.

Mục Chính Đình cùng tông chủ các thế lực khác đều biết điểm này.

Cho nên bọn họ không có trách bảy thế lực ngang ngược vô lý cùng với Tà tộc xâm lấn cướp bóc.

Bọn họ chỉ đang trách chính mình.

Vì sao thực lực không đủ mạnh?

Trong giới tu đạo cá lớn nuốt cá bé, tranh đoạt lẫn nhau.

Nếu thực lực không cường đại sẽ phải chịu đánh!

Thế lực yếu hơn sẽ bị cướp đoạt.

Đây là đạo lý vĩnh hằng bất biến rồi.

“Còn không có ý định thần phục sao?”

Hà Vô Úy chỉ tay lên trời.

Ánh mặt trời giống như đèn tụ quang hộ tụ lại.

Chỉ cần ngón tay của Hà Vô Úy hạ xuống thì sẽ có một cột sáng hủy thiên diệt buông xuống liên quân Vô biên giới vực!

Đến lúc đó không ai có thể ngăn cản được.

Đồng thời cốc chủ Liệt Nhật Cốc cũng giơ đôi tay ra.

Giữa hai tay của hắn có một mặt trời nho nhỏ từ lửa chậm rãi xuất hiện.

Khi mặt trời nhỏ này xuất hiện thì Vô biên giới vực giống như sắp bị sức nóng hòa tan.

Người tu đạo có cảnh giới yếu ớt, bên dưới Đế cảnh đều không cách nào chống đỡ!

Thậm chí còn có người bị lửa từ hư không đốt cháy thân thể, một cơn gió nhẹ thổi qua, thế lửa liền tăng vọt!

Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên, người sống sờ sờ bị đốt thành tro tàn.

Cả thần hồn cũng không lưu lại!

Chỉ mới phóng thích mà đã có uy lực khủng bố thế này, nếu như tung mặt trời nhỏ này xuống thì sẽ là cảnh tượng thê thảm tới mức nào?

Bên kia, nữ tữ yêu diễm Hợp Hoan Tông vặn vẹo thân hình lồi lõm của mình.

Cái eo giống như rắn nước nhẹ nhàng đong đưa.

Từng sợi hơi thở hồng nhạt sái lạc xuống đội quân bên dưới.

Người tu đạo hít phải hơi thở hồng nhạt này nhìn về phía nữ tử yêu diễm.

Đôi mắt nhanh chóng trở nên đỏ lòm.

Không ngừng cào xé thân thể của mình.

Há miệng gào rống nhưng lại không phát ra tiếng!

Ngay cả máu thịt bị cào xuống mà cũng không cảm thấy đau đớn.

Khủng bố đến cực điểm.

Chỉ ba người ra tay mà liên quân Vô biên giới vực đã tan rã.

Phản kháng còn có ý nghĩa gì sao?

Ba đạo công kích không chỉ đánh tan thân thể mọi người mà còn đánh dũng khí, ý chí của bọn họ. . . . . .

Tường thành kiên cố không ai phá vỡ nổi sắp bị đẩy ngã. . . . . .

Trong lúc nhất thời, tuyệt vọng tràn ngập khắp giới vực.

Đúng là trong những thời điểm như thế này thì mâu thuẫn sẽ bị phóng đại vô hạn lần.

Thói hư tật xấu của nhân tộc hoàn toàn bộc lộ!

“Rốt cuộc là ai đề nghị đi ly gián đối phương? Loại cường giả này có thể ly gián sao?”

“Là tên Diệp Thu Bạch kia! Nếu như không phải hắn đưa ra chủ ý ngu ngốc thì đối phương cũng không tức giận như thế, hiện giờ cũng chỉ có một đường chết”

“Thiên phú không tồi nhưng một tên tiểu bối thì thể hiện cái gì chứ! Hại mọi người rơi vào hoàn cảnh như thế này!”

“Còn không bằng thần phục ngay từ ban đầu. . . . . . Ít nhất có thể sống sót!”

Lúc này bọn họ đã quên lúc quyết định là ai nói làm nô lệ còn không bằng tìm chết!

Vừa rồi mọi người còn đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nói tuyệt không làm nô!

Giờ phút này đã vứt hết sau đầu rồi!

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Trăm truyền tất cả!

Mục Chính Đình cũng nghe được mấy lời này, sắc mặt trở nên u ám.

Trong lòng cũng có chút vô lực.

Hiện giờ hắn mới chống đỡ dư ba từ công kích của đối phương mà đã phải dùng toàn lực.

Không rảnh quản mấy lời nói bất lợi với Diệp Thu Bạch!

Sắc mặt Mộ Tử Tình trở nên âm trầm.

Con ngươi giống như băng sương giờ phút này nở rộ hàn ý!

Đám người Diệp Thu Bạch cũng nghe thấy rồi vô số lời nói.

Đổng Tiểu Cầm ở bên cạnh cười lạnh nói:

“Nói thì nói hay lắm, ban đầu lại không biết đứng ra bày mưu tính kế!”

Sắc mặt mấy người Hồng Anh cũng rất khó coi.

Nếu như không phải tình huống không cho phép bọn họ ra tay thì bọn họ đã sớm chụp chết cái đám ồn ào này!

Diệp Thu Bạch thì thản nhiên, lắc đầu nói:

“Không cầntức giận, chuyện này sớm nằm trong dự kiến của ta.”

Diệp Thu Bạch đã từng chịu đãi ngộ thế này.

Thành công liền hưởng thụ đãi ngộ dành cho người thắng.

Dù sao lịch sử do người thắng viết ra.

Thất bại thì?

Tường đổ mọi người đẩy.

Tất cả những lời bất lợi, tất cả những chuyện bất lợi, đều sẽ nối nhau mà tới.

“Trước hết nên nghĩ cách chống đỡ như thế nào?”

Dù có thiên phú lại yêu nghiệt đến mức nào.

Hiện giờ thực lực chênh lệch quá lớn nên thiên phú cũng không có khả năng đền bù.

Hiện giờ phần lớn bọn họ đang ở Đế cảnh.

Còn đối phương, hiển nhiên cảnh giới đã vượt qua Biến Huyết cảnh!

Đạt Nhân Tiên chi cảnh!

Phàm huyết lột xác là biến huyết.

Phàm nhân tiến hóa trở thành Nhân Tiên!

Tới rồi người tiên chi cảnh.

Một người một tiên.

Chỉ tự khác một chữ nhưng thực lực không có chuyện kém một chút?

Trữ Quy Đạo thấy một màn như vậy cũng không có ra tay tương trợ.

Đối với hắn mà nói, không ra tay công kích người Vô biên giới vực đã là sự chiếu cố lớn nhất đối với Diệp Thu Bạch.

Chỉ là hiện giờ dù hắn ra tay cũng không có tác dụng.

“Cũng không biết vị tiền bối suy nghĩ thế nào, thực lực chênh lệch lớn như vậy mà.”

“Đã không thể tính là khảo nghiệm rồi đi?”

Trữ Quy Đạo có điểm buồn bực vì quyết định của vị tiền bối kia.

Nhưng tới rồi cảnh giới như người ta sao lại thiết lập khảo nghiệm không cách nào hoàn thành chứ?

Chẳng lẽ mấy tiểu gia hỏa Diệp Thu Bạch còn có hậu chiêu sao.

Có thể vượt qua nhiều cảnh giới mà chống lại cường giả Nhân Tiên?

Loại thủ đoạn này thật tồn tại sao?

Mục Phù Sinh cười khổ nói:

“Thật sự không được thì chỉ có mời sư tôn ra tay.”

Nghe vậy, mấy đệ tử Thảo Đường đều gật gật đầu.

Sự tình hiện tại đã vượt quá khả năng giải quyết của bọn họ.

Diệp Thu Bạch cũng ngưng trọng gật gật đầu, lấy ngọc bội truyền âm ra, đang định cầu cứu Lục Trường Sinh thì bỗng có một tiếng phượng minh vang vọng khắp toàn bộ Vô biên giới vực!

Lệ!!

Niết bàn chi hỏa hừng hực giống như thay thế mặt trời chiếu rọi phía chân trời!

Biến đám mây vốn trắng nõn, không trung vốn xanh thẳm thành biển lửa đỏ chói.

Không khí đang nhanh chóng trở nên khô nóng!

Hơi thở khủng bố giống như muốn trấn áp cả thiên địa này.

Mọi người đều cảm thấy kinh hãi nhìn về phía không trung.

Lại có ai tới nữa?

Đám người Hà Vô Úy, Trữ Quy Đạo đều nhìn về phía không trung.

Sắc mặt kinh hãi dị thường!

Cỗ hơi thở này là cường giả phương nào hiển lộ?

Đạt tới Nhân Tiên như bọn họ không có địch thủ ở vùng vĩ độ này.

Nhưng hiện giờ, hơi thở khủng bố này đã ép tới bọn họ thở không nổi!

Giống như thân thể sắp bị ép nát.

Sắc mặt Tà Nam ở xa xa cũng tái nhợt.

Hắn cảm nhận được sợ hãi.

Không chỉ tâm linh sợ hãi mà còn có thêm huyết mạch áp chế!

Phải biết rằng hắn đã thức tỉnh huyết mạch Quỷ tộc!

Mà Quỷ tộc chính là một chủng tộc ở giới vực vĩ độ cao.

Hiện giờ lại bị huyết mạch chi lực của chủ nhân cỗ hơi thở này trấn áp!

Đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)