. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thiên Kiếm Phong là một thế lực hàng đầu trong nhóm thế lực nhị lưu.
Tự nhiên phải giành được nhiều lợi ích hơn Mậu Tuất thành rồi.
Nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi, lão giả buông chén rượu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, hai tên thanh niên tiến vào hỏi:
“Sư tôn, tiểu tử kia nói gì?”
Lão giả cũng không có giấu giếm mà nói chuyện Diệp Thu Bạch đã thương lượng với hắn.
Một thanh niên vỗ bàn, tức giận nói:
“Sư tôn, đây rõ ràng là kế ly gián! Còn không phải muốn nhìn bày thế lực giới vực trung vĩ độ chúng ta nội đấu, sau đó bảo toàn địa vị của bọn họ sao?”
“Đúng vậy! Sư tôn, ngươi cũng không thể mắc mưu nha!”
Lão giả cười lạnh một tiếng: “Chuyện các ngươi đều có thể nghĩ đến chẳng lẽ ta liền không nghĩ tới được sao?”
“Sư tôn, vậy vì điều gì. . . . . .”
Lão giả nói:
“Hắn muốn ly gián bảy thế lực chúng ta rồi làm chim sẻ, nhưng chúng ta cũng có thể mượn nhờ mưu kế mà tiểu tử kia bày ra.”
“Muốn mượn đao của ta sao? E là quá ngây thơ rồi. . . . . .”
Hai tên thanh niên nhìn nhau.
Cũng không nói gì nữa.
. . . . . . . . . . .
Giờ phút này.
Toàn bộ Thảo Đường đều đã xảy ra dị biến!
Ngày thường trời trong nắng ấm, gió nhẹ thổi mát.
Còn hiện giờ giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Niết bàn chi hỏa bao trùm cả bầu trời, không ngừng gào thét xoay chuyển trong không gian này.
Đám mây như bị niết bàn chi hỏa xua tan.
Trông như đang phân ra thế chống lại với ánh nắng chiếu xuống.
Nếu không phải không gian khu vực Thảo Đường cực kỳ vững chắc thì đã sớm không chịu nổi lực lượng từ niết bàn chi hỏa mà hoàn toàn sụp đổ.
Cội nguồn phóng thích cỗ niết bàn chi hỏa này chính là một cây cây ngô đồng trên vách núi.
Cây ngô đồng đang tản ra ánh lửa chói mắt.
Lá ngô đồng vốn đã rơi rụng được thay thế bằng từng sợi hỏa diễm hóa thành hình lá treo khắp đầu cành.
Trên đầu cành có một con chim nhỏ đang nhắm chặt hai mắt, mộ lốc xoáy lửa quay chung quanh thân nó, niết bàn chi hỏa không ngừng phóng ra từ lốc xoáy.
Giờ phút này Liễu Tự Như đang đứng bên cạnh Lục Trường Sinh, quanh thân thể có lá chắn linh khí bao bọc để chống đỡ niết bàn chi hỏa.
Chỉ thấy hắn sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn chăm chú, trầm giọng nói:
“Ở giới vực vĩ độ cao trong truyền thuyết có hai thế lực thần bí mà cường đại.”
“Trong đó có Phượng hoàng tộc! Hiện giờ, Long tộc và Phượng hoàng tộc lần lượt biến mất, không có ai gặp được hậu duệ hai tộc xuất hiện.”
“Không nghĩ tới đến Thảo Đường lại nhìn thấy hậu duệ Phượng tộc . . . . .”
Ngay sau đó, Liễu Tự Như nhìn về phía Lục Trường Sinh bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Con chim nhỏ này là Lục Trường Sinh chăn nuôi.
Trước đó hắn chỉ tưởng là một chim nhỏ thôi bình thường mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn lại phát hiện là một con Thần hoàng!
Chỉ là không biết Thần hoàng này thuộc nhánh nào trong Phượng hoàng tộc.
Lục Trường Sinh thì lại ghét bỏ nói:
“Đột phá thôi mà làm ra động tĩnh lớn thế này làm gì chứ?”
“Nóng đến muốn ra mồ hôi rồi. . . . . .”
Liễu Tự Như hết chỗ nói rồi.
Ta toàn lực thi triển lá chắn linh khí phòng ngự mới miễn cưỡng không có bị niết bàn chi hỏa ăn mòn.
Kết quả ngươi không làm gì hết mà chỉ là cảm thấy mình sắp ra mồ hôi sao?
Hoá ra đối với ngài mà nói thì niết bàn chi hỏa chỉ là cho nhiệt độ chung quanh cao hơn một chút phải không?
Cây liễu cũng không bị niết bàn chi hỏa ảnh hưởng.
Cành liễu hơi đong đưa, toàn bộ Thảo Đường đều được một cổ ánh sáng xanh huyền diệu bao phủ.
Vây niết bàn chi hỏa ở bên trong không cho lan ra thế giới bên ngoài.
Đúng lúc này, hai mắt chim nhỏ bỗng mở ra, trong mắt là ánh lửa!
Giống như có từng luồng niết bàn chi hỏa đang chậm rãi hội tụ.
Ngay sau đó hội tụ thành một cơn lốc lửa cháy lan khắp toàn bộ đồng tử!
Lệ!!!
Đột nhiên chim nhỏ xòe hai cánh, ngửa đầu hót.
Phía sau có một bóng mờ Thần hoàng to lớn buông xuống Thảo Đường, sinh động như thật.
Chỉ thấy bóng Thần hoàng cũng xòe hai cánh che trời.
Trên hai cánh có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, giống như muốn đốt thủng tầng trời.
Một cỗ hơi thở cực kỳ khủng bố bao phủ toàn bộ Thảo Đường.
Đương nhiên cỗ hơi thở này chỉ có tác dụng với Liễu Tự Như.
Hiện giờ sắc mặt Liễu Tự Như bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống, một thân áo bào trắng ướt đẫm, trở nên nặng nề.
Dù cho hắn toàn lực vận chuyển linh khí phòng ngự cũng cực kỳ miễn cưỡng.
Còn Lục Trường Sinh bên cạnh thì thế nào?
Chỉ thấy thân thể hắn vẫn bình thường, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không, chỉ là sắc mặt hơi đổi chút.
Trở nên. . . . . . Càng thêm ghét bỏ?
“Ta nói này, có thể thông cảm cho lão nhân ta đây không?”
“Hiện giờ đang là thời điểm ta ngủ trưa nha! Nhanh đột phá xong để cho ta ngủ!”
“Làm không khí nóng lên thế này khiến lòng ta buồn bực đó.”
Đây là lời mà con người có thể nói sao?
Liễu Tự Như cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.
Mình và Lục tiền bối chênh lệch lớn đến như vậy sao?
Thấy Lục Trường Sinh không có chịu ảnh hưởng tí nào thì thôi, còn tùy tiện vung tay bảo hộ cả hắn.
Cỗ hơi thở cực kỳ khủng bố bị ngăn cách hoàn toàn!
Được thôi, ngươi trâu bò, ngươi nói sao cũng được hết.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Liễu Tự Như nhìn về phía bóng mờ Thần hoàng lần nữa thì khẽ nhíu mày.
Hình như hắn từng xem qua bóng mờ Thần hoàng này trong sách cổ ở Ám Vực.
Năng lực tình báo của Ám Vực có thể được xưng là đệ nhất vĩ độ cao.
Đồng thời có được vô số sách cổ, sau khi suy nghĩ một lúc, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi!
Kinh hãi nói:
“Chu Tước! Chu Tước mạch cao quý nhất trong Phượng hoàng tộc!”
Phượng hoàng tộc chia thành rất nhiều nhánh nhỏ.
Trong đó bao gồm Loan Điểu Thanh Loan, Thụy Điểu Uyên Sồ, Nhạc Trạc, Thiên Nga. . . .
Cuối cùng chính là Chu Tước, được xem là huyết mạch vương giả trong Phượng hoàng tộc.
Các đời Phượng chủ hay Hoàng chủ đều do Chu Tước đăng lâm.
Chỉ có huyết mạch Chu Tước mới có thể hoàn toàn thi triển tất cả bí pháp trong Phượng hoàng tộc và phát huy niết bàn chi hỏa đến mức tận cùng!
“Tiền bối, thật không nghĩ tới ngươi lại nuôi một con Chu Tước?”
Lục Trường Sinh nhìn Liễu Tự Như, gãi gãi đầu nói:
“Nha? A. . . . . . A, hình như là vậy. . . . . .”
Mẹ nó, ta làm sao biết đó là một con Chu Tước?
Ta đây vẫn luôn cho rằng chỉ là một con chim bình thường!
Chẳng qua hơi khác chim bình thường chút thôi. . . . . .
Liễu Tự Như nghe mà hết biết nói gì. . . . . .
Hình như tiền bối cũng không biết. . . . . .
Nhưng với thực lực của tiền bối mà có thể hấp dẫn một con Chu Tước tới đây cũng là chuyện bình thường đi?
Lúc này, cây liễu lên tiếng:
“Huyết mạch của chim nhỏ còn có không gian tiến hoá, nàng cần ngươi trợ giúp.”
Lục Trường Sinh sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn quanh.
A?
Không còn khác nha?
Liễu Tự Như thì cả hắn cũng không đánh nổi, không được tính vào.
Liễu Tự Như đột nhiên cảm giác lòng mình đau đau.
Giống như bị xúc phạm. . . . . .
Cây liễu bất đắc dĩ nói tiếp, “Đừng nhìn nữa, chính là ngươi.”
Lục Trường Sinh chỉ chỉ mình, ngơ ngác nói:
“Ta? Ta có thể giúp chuyện gì?”
“Rất đơn giản, ngưng tụ một giọt tinh huyết cho chim nhỏ là được.”