. . . . . . . . . . . . . . . .
Trong tin tức tức truyền tới.
Giảo hoạt như Lục Trường Sinh làm sao mà không biết, trong đó có lão đông tây Mục Chính Đình quạt gió thêm củi?
Đánh cuộc hắn sẽ ra tay sao?
Đây không phải là tìm việc cho hắn làm sao?
Đây là lần đầu tiên có người dám tính kế hắn.
Phỏng chừng thời điểm đến Tinh Vẫn Kiếm Tông đã bị người khác chú ý tới.
Về sau cần phải cận thận, không thể cao điệu như vậy.
Nhưng mà. . . . . .
Cảm giác bị người ta tính kế thật sự là không dễ chịu chút nào.
Nó khiến Lục Trường Sinh cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên Lục Trường Sinh mới quyết định đi giáo huấn lão thất phu kia.
Như vậy mới để cho lòng hắn thông thấu.
Chỉ có thông thấu thì tu luyện mới càng nhanh chóng tiến bộ.
Đương nhiên là cũng có thể ngủ yên ổn hơn. . . . . .
Đối với yêu cầu của Lục Trường Sinh, tất nhiên Liễu Tự Như sẽ không từ chối.
Hơn nữa hắn cũng có thực lực làm được.
Ít nhất trong giới vực vĩ độ thấp này, hắn có thể tung hoành vô địch.
Đương nhiên ngoại trừ Lục Trường Sinh rồi. . . . . .
. . . . . .
Hiện giờ mấy người Diệp Thu Bạch đang vội vàng chạy tới Lâm Giới sơn.
Một phương diện là vì phòng ngừa Lân Long Thân vương đào tẩu.
Một phương diện khác là để điều tra tình huống bên trong Lâm Giới sơn.
Phong ấn buông lỏng.
Sóng gió nổi lên.
Thần kinh mọi người đều căng chặt như dây đàn.
Lúc này nếu như đối phương thi triển mưu kế để che giấu thời gian tiến công rồi lặng yên tiến vào Lâm Giới sơn.
Kết quả khó mà tưởng tượng.
Tiến vào bên trong Lâm Giới sơn, sương đen càng thêm nồng đậm.
Duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Ngay cả năng lực cảm ứng cũng chịu ảnh hưởng.
Hà Tử Đạo là cường giả Hợp Đạo cảnh, vừa động ý niệm liền có thể bao trọn phân nửa Lâm Giới sơn.
Nhưng bị sương đen ảnh hưởng nên hắn chỉ có thể dò xét trong phạm vi trăm dặm thôi.
Có thể thấy được sương đen nồng đậm tới mức nào.
Đoàn người cẩn thận tiến về phía trước.
Đi gần nửa ngày mới tới bên kia Lâm Giới sơn, một cửa ra duy nhất.
Nơi đây có vách núi do chính Tinh Vẫn Kiếm Hoàng lấy thân thể đúc thành.
Mấy người Hà Tử Đạo, Lâm Giới tiến đến nơi này đều sẽ không thể kìm lòng mà khom lưng, biểu thị lòng tôn trọng.
Khoảng trống giữa hai vách núi có một nam tử trung niên đang đứng thẳng tắp ở đó, lạnh nhạt nhìn đám người Diệp Thu Bạch.
Tự nhiên Hà Tử Đạo cũng nhìn thấy.
Hắn quan sát chung quanh, không có phát hiện bóng dáng hay khí tức nào khác.
Nhưng hắn lại biết chung quanh tuyệt đối có đối phương cường giả mai phục!
Dù sao đây chính là một cái bẫy rập.
Nếu không thì Lân Long Thân vương đứng ngơ ngác ở chỗ này làm gì, chờ bọn họ tới bắt sao?
Nếu thật thì đầu óc không dùng được nữa rồi.
Lòng Hà Tử Đạo cũng chậm rãi chùng xuống.
Tồn tại có thể khiến hắn không cách nào dò xét tới sự tồn tại.
Tất nhiên là đám Tà Vương hàng đầu rồi.
Hà Tử Đạo không dám lơi lỏng chút nào, hơi thở bùng nổ phòng ngừa đối phương đột nhiên tập kích.
Lân Long Thân vương mỉm cười giang tay nói:
“Hà Tử Đạo, ngươi khẩn trương làm gì nha?”
“Ta ở ngay chỗ này, tới bắt ta đi, sau đó báo cáo kết quả.”
Hà Tử Đạo lãnh đạm nói:
“Tất nhiên ta sẽ làm như vậy, địa vị của ngươi vốn trên một người dưới vạn người, có thể nói là quyền khuynh triều chính, vì sao phải phản loạn chứ?”
“Lại còn có gia nhập Tà tộc ngoại vực? Ngươi làm như vậy thật không cảm thấy hổ thẹn vì mình là nhân tộc sao?”
Lân Long Thân vương cười trả lời:
“Quyền khuynh triều chính? Ta đây hỏi ngươi, xưa nay trong hoàng thất có tên hoàng đế nào lại thích một đại thần quyền khuynh triều chính chứ?”
Hà Tử Đạo yên lặng.
Đúng là một tên đại thần có được quyền thế quá lớn, người dưới trướng trải rộng hoàng triều, sao hoàng đế có thể không kiêng kị.
Cho nên thông thường thì kết cục của những người này đều rất thê thảm.
Lân Long Thân vương tiếp tục nói:
“Cho nên, nếu ta không phản loạn thì Mục Chính Đình sẽ không từng bước làm suy yếu quyền thế của ta sao?”
“Thay vì như vậy, tại sao ta lại không tiên hạ thủ vi cường?”
“Đúng là cưỡng từ đoạt lí.”
Mục Phù Sinh đứng dậy, thấp giọng quát:
“Trước không nói tới đúng hay sai, chuyện này không ảnh hưởng gì tới chuyện ngươi đầu nhập Tà tộc.”
“Ngươi dùng lý do này để vứt nồi sao, phản loạn biến thành tự bảo vệ mình?”
“Ha hả.”
Mục Phù Sinh cười lạnh một tiếng, nói:
“Nếu như không phải ngươi coi trọng ngôi vị hoàng chủ thì sao lại sinh ý tưởng chứ?”
Sắc mặt Lân Long Thân vương có chút khó coi, ngay sau đó vỗ tay cười nói:
“Không hổ là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ, nhưng dù ngươi nói đúng thì thế nào, sự tình đã phát sinh.”
“Đã không cách nào quay đầu, chuyện các ngươi nên làm không là bắt ta trở về sao?”
“Như thế nào, chẳng lẽ sợ có mai phục?”
Mọi người biết rõ, tất nhiên có mai phục rồi, hơn nữa nếu bọn họ không ra tay thì e là đối phương cũng sẽ không hiện thân.
Trong tình huống này, chỗ Lân Long Thân vương nhất định có trận pháp mai phục.
Hắn muốn bọn họ bắt mình gấp gáp thế này cũng vì muốn dụ đám người Mục Phù Sinh vào trong trận pháp.
Nhưng mà Lân Long Thân vương có thời gian để kéo dài còn mấy người Diệp Thu Bạch thì lại không có thời gian.
Bởi vì khu vực này cực kỳ nguy hiểm.
Có khả năng sẽ bị vây quanh bất kỳ lúc nào.
Ai mà biết ở phía sau, ở trong sương đen bao trùm Lâm Giới sơn này có bao nhiêu Tà tộc ngoại vực đang ẩn nấp đây?
Hà Tử Đạo trầm ngâm một lát mới nói:
“Cần phải ra tay, ta động thủ trước, các ngươi xem tình hình rồi ra tay.”
Mục Phù Sinh lấy một đạo phù ấn ra đưa cho Hà Tử Đạo, “Tiền bối, thấy không ổn liền sử dụng phù ấn bỏ chạy.”
Hà Tử Đạo gật gật đầu.
Ở Hàn Dạ giới vực hắn đã kiến thức được tác dụng của thiên lôi độn phù.
Có phù ấn này hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Hà Tử Đạo nâng trường kiếm phóng về phía Lân Long Thân vương.
Kiếm ý nửa bước vô thượng cảnh ầm ầm bùng nổ trong khoảnh khắc này, điên cuồng gào thét khắp hẻm núi!
Lân Long Thân vương không tiến không lùi, vẫn đứng tại chỗ, thản nhiên nhìn Hà Tử Đạo cầm kiếm tiến đến.
Quả nhiên, khi Hà Tử Đạo xông đến phạm vi mười trượng quanh Lân Long Thân vương thì có từng sợi xiềng xích màu đen bắn về phía hắn.
Xiềng xích màu màu đen này tràn ngập tà lực!
Hà Tử Đạo cũng không có sử dụng thiên lôi độn phù mà lập tức chống đỡ xiềng xích công kích.
Tranh thủ cơ hội cho đám người Diệp Thu Bạch ra tay.
Dù sao mục tiêu hàng đầu của chuyến đi này là bắt lấy Lân Long Thân vương.
Nhưng mà lúc xiềng xích màu đen tấn công Hà Tử Đạo thì cũng có ba sợi xiềng xích màu đen phóng về phía mấy người Diệp Thu Bạch.
Có ba luồng hơi thở màu đen cùng ba bóng đen xuất hiện, tất cả đều tràn ngập tà lực!
Ba bóng đen vừa xuất hiện thì sương đen cũng theo tới!
Sương đen che trời lấp đất giống như tận thế buông xuống.
Là ba tên Tà Vương!
Hơn nữa tản ra hơi thở còn cường đại hơn tên Tà Vương ở Hàn Dạ giới vực không ít.
Đã đạt tới Hợp Đạo cảnh đỉnh phong!
Ba tên Tà Vương Hợp Đạo cảnh đỉnh xuất hiện khiến sắc mặt mọi người chùng xuống.
Xem ra trận pháp phong ấn bên trong Lâm Giới sơn đã đến cực hạn. . . . . .
Ngay sau đó Mục Phù Sinh lập tức quát to:
“Sử dụng độn phù!”
Bọ họ không cách nào chống nổi ba tên Tà Vương này!
Thực lực chênh lệch quá lớn!