Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 372: Dụ dỗ!

Chương Trước Chương Tiếp

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thân là hoàng tử, là người kế nhiệm mà hoàng chủ Vô Biên hoàng triều Mục Chính Đình khâm điểm.

Tuy rằng thường ngày Mục Phù Sinh không có đứng đắn lắm.

Cũng không có tự giác là người kế vị hoàng chủ.

Nhưng khi cần gánh vác trách nhiệm thí Mục Phù Sinh sẽ không từ chối.

Nếu như Mục Phù Sinh là một người không có trách nhiệm người thì cũng sẽ không được Mục Chính Đình ủy thác trọng trách.

Đồng dạng cũng sẽ không nhận lấy thân phận người thừa kế Vô Biên hoàng triều.

Cho nên khi nghe Mục Khanh Khanh yêu cầu thì Mục Phù Sinh không chút do dự liền đáp ứng.

Mà hiện giờ thực lực hai bên chênh lệch hơi lớn.

Dù có thêm trận pháp và ba người ngân giáp thống lĩnh thì trận doanh bên Mục Phù Sinh chỉ có tám cường giả Phân Thần cảnh.

Còn bên Tà tộc ngoại vực thì đã cót tới mười tên!

Chiến lực đỉnh đã thua kém hai người rồi.

Trong mấy cuộc thế này, chiến lực đỉnh thường sẽ gây ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.

Hiện giờ, Mục Phù Sinh phải suy xét là làm như thế nào để lấy ít thắng nhiều, giữ chân mười tên cường giả Phân Thần.

Nhưng mà không đợi Mục Phù Sinh nghĩ nhiều thì bên đối phương đã có hành động.

Tuy rằng chiến lực đỉnh chiếm ưu thế nhưng tên Tà tướng này lại không hề lơ là. (Tà tộc ngoại phân chia: Tà binh, thống lĩnh, Tà tướng, Tà Vương. Tà tướng ứng với Phân Thần cảnh)

Nhìn quyển trục trong tay Mục Khanh Khanh, hắn lập tức vung tay hạ lệnh:

“Giết nàng.”

Tức khắc mười tên Tà tướng đồng thời ra tay!

Vọt thẳng về phía Mục Khanh Khanh!

Mục Phù Sinh thấy cảnh này sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Quả nhiên có thể đạt tới cảnh giới này thì không có kẻ nào ngu ngốc cả.

Nương tay sao?

Chuyện này không tồn tại.

Đối với địch nhân, tự nhiên phải toàn lực chém giết.

Nếu thân phận đổi chỗ thì Mục Phù Sinh cũng sẽ làm như vậy.

Mục Phù Sinh cũng lập tức đưa ra biện pháp đối ứng.

“Không cần chủ động xuất kích, người có tu vi Phân Thần cảnh toàn lực phóng thích bình chướng phòng ngự.”

“Đế cảnh chú ý tà binh chung quanh đột nhiên tập kích.”

“Đồng thời chú ý tới sương đen, phòng ngừa đám Tà tộc còn lại ra tay đánh lén.”

Chiến lực đỉnh chênh lệch to lớn như thế.

Nếu chủ động xuất kích thì không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.

Làm thế này mới là biện pháp tối ưu nhất.

Đồng thời cũng Mục Phù Sinh nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch rồi hỏi:

“Ba vị sư huynh, nếu các ngươi toàn lực ra tay có thể ngăn cản một tên cường giả Phân Thần cảnh hay không?”

Phân Thần!

So với Bán Đế thì không chỉ hơn một cấp bậc.

Có thể nói, cường giả Phân Thần cảnh dùng một ngón tay liền có thể diệt sát người có tu vi Đế cảnh, nói gì tới Bán Đế?

Nhưng mà

Nghe Mục Phù Sinh hỏi.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói: “Toàn lực ra tay tự nhiên có thể giữ chân, nhưng mà một người còn lại thì thế nào?”

Mục Phù Sinh cười khổ chỉ chỉ mình, đưa ra một quyết định khiến mọi người bất ngờ.

“Tên còn lại do ta chặn.”

Bản thân Mục Phù Sinh đã sớm là cường giả Đế cảnh hậu kỳ.

Tuy rằng ngày thường không hiện sơn lộ thủy nhưng thiên phú lại cực kỳ xuất chúng.

Là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ, lại có tài nguyên của Vô Biên hoàng triều đổ vào.

Tất nhiên cảnh giới của Mục Phù Sinh sẽ không quá kém.

Nhưng mà hành động của Mục Phù Sinh lại khiến cho Diệp Thu Bạch sửng sốt.

Dù sao tính cách của Mục Phù Sinh không khác sư tôn bao nhiêu.

Thứ nhất, tuyệt không làm chuyện mình không nắm chắc.

Đế cảnh hậu kỳ và Phân Thần cảnh khác nhau như trời với đất!

Không chênh lệch như Bán Đế cùng Đế cảnh.

Cảnh giới càng cao, vượt cảnh giới càng khó khăn hơn.

Tới Đế cảnh, chuyện muốn vượt biên xử lý cường giả Phân Thần cảnh gần như không có khả năng.

Ít nhất thì ở Vô biên giới vực chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Thứ hai, Mục Phù Sinh tuyệt đối sẽ không đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm.

Như hiện tại thì hệ số nguy hiểm mà Mục Phù Sinh đang chịu cực kỳ cao.

Xử lý không tốt liền sẽ bị đối phương chém giết!

Trở thành đồ ăn, chất dinh dưỡng. . . . .

Nhưng Mục Phù Sinh đã nói ra tự nhiên cũng có ý tưởng của riêng mình.

Ba người Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói: “Cẩn thận.”

Mục Phù Sinh cũng gật đầu.

Bốn người bàn bạc xong, ba người Diệp Thu Bạch liền vọt về phía một tên Tà tướng!

Ma ảnh buông xuống!

Tứ tuyệt kiếm vực!

Ánh sao rạng rỡ!

Toàn lực ra tay!

Đồng thời trong tay Tiểu Hắc có thêm Cửu Thiên Ma Kích.

Diệp Thu Bạch cũng lấy Thanh Vân kiếm!

Thạch Sinh vận dụng uy năng của tinh thần nội hạch, cộng thêm đang là ban đêm, thực lực tăng mạnh!

Mục Phù Sinh thấy thế thở ra một hơi, thân hình chợt lóe.

Khi xuất hiện đã ở trước mặt một tên Tà tướng.

Tên Tà tướng này đúng là tên vừa chỉ huy các Tà tướng khác!

Tên Tà tướng này nhíu mày, có vẻ hứng thú khi thấy Mục Phù Sinh, mở miệng nói:

“A? Đế cảnh hậu kỳ con kiến, cũng dám cứ như vậy trực diện ta sao?”

“Đã gấp không chờ nổi mà muốn tưởng trở thành chất dinh dưỡng trong cơ thể bổn tướng sao?”

Mục Phù Sinh cũng nhíu mày.

Nếu không phải không cách nào lui về phía sau thì Mục Phù Sinh thề, đánh chết hắn cũng sẽ không chuyện nguy hiểm thế này.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh nhìn tên Tà tướng này, giọng điệu mang theo sự trào phúng, cười lạnh nói:

“Vậy ngươi có thể thử xem, xem xem con kiến Đế cảnh hậu kỳ như ta đây đến tột cùng có thể chống công kích của ngươi hay không?”

Tên Tà tướng này nghe xong cười lạnh.

Giơ ngón tay điểm tới, một cỗ năng lượng áp túc từ sương đen nhanh chóng bắn về phía ngực Mục Phù Sinh!

Đạo công kích này dù là cường giả Phân Thần cảnh cũng không dám thiếu cảnh giác!

Sắc mặt Mục Phù Sinh cũng trở nên nghiêm trọng lên.

Khẽ quát một tiếng.

Từng lá chắn phòng ngự xuất hiện trước người hắn!

Cỗ năng lượng đen thế như chẻ tre trực tiếp xuyên thấu từng lá chắn!

Cho đến khi chạm tới tầng lá chắn cuối cùng mới bị ngăn cản.

Chỉ thấy trên tay Mục Phù Sinh có một khối ngọc bội.

Trongkhối ngọc bội này tràn ngập hơi thở cường giả Phân Thần cảnh.

Lúc cỗ năng lượng màu đen tiêu tán thì khối ngọc bội này cũng vỡ vụn!

Biến thành bột phấn phiêu tán trong sương đen.

Hiển nhiên thứ này là đồ dùng một lần.

Tà tướng cũng hơi nhướng mày nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Trong tay mấy tên nhân tộc có một ít đồ bảo mệnh là chuyện quá mức bình thường.

Chỉ là. . . . . .

“Tuy rằng ta không biết ngươi có bao nhiêu ngọc bội này, nhưng mà cũng không thể dùng liên tục đi?”

Nói xong.

Tà tướng lại giơ ngón tay điểm tới.

Có ba cỗ năng lượng màu đen bắn nhanh về phía Mục Phù Sinh!

Mục Phù Sinh nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm:

“Còn kém một chút. . . . . .”

Ngay sau đó lại ném ra ba cái ngọc bội!

Tiếp tục chống đỡ ba cỗ năng lượng màu đen như lần đầu.

Là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ, tất nhiên không thiếu đồ vật bảo mệnh rồi.

Huống hồ. . . . . .

Mục Phù Sinh còn có tính toán khác.

Tà tướng nhíu mày nói:

“Còn nữa sao?”

Mục Phù Sinh buông tay nói: “Ai biết được?”

Ngay sau đó thân hình chợt lóe biến mất ở tại chỗ.

Điên cuồng chạy về một hướng khác.

Đồng thời toàn lực cảm ứng tên Tà tướng phía sau.

Khi nhìn thấy Tà tướng đuổi theo mình thì Mục Phù Sinh liền nở nụ cười.

“Lúc này mới đúng nha, rốt cuộc cá đã câu tử.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)