. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Phía trên thuyền.
Mục Khanh Khanh đứng ở đầu thuyền đang suy nghĩ chuyện gì đó
Mục Phù Sinh đột nhiên đi tới, cẩn thận hỏi:
“Khanh Khanh à, lão cha có nói với ngươi gì sao?”
Mục Khanh Khanh nhìn về phía ca ca của mình.
Mục Khanh Khanh rất thân với Mục Phù Sinh, tính cách của Mục Phù Sinh không thể nói là tham sống sợ chết nhưng cũng tương đối gần.
Ca ca này của nàng vô cùng cẩn thận!
Trong ngày thường, phụ hoàng thường phụ hoàng an bài rèn luyện gì đó thì lão ca này đều trốn đi mất.
Liền có tham gia rèn luyện thì cũng dán đầy phù ấn phòng ngự dưới quần áo!
Hiện giờ nghe Mục Phù Sinh hỏi thì Mục Khanh Khanh liền hiểu ý hắn.
Chỉ thấy Mục Khanh Khanh cười cười hỏi lại:
“Nói cái gì?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Mục Phù Sinh trợn trắng mắt nói: “Chính là lão cha có nói với ngươi an bài cho ta nhiều nhiệm vụ một chút hay không.”
Lần này Mục Khanh Khanh tự mình dẫn đội.
Cho nên người ở đây đều phải nghe theo lệnh Mục Khanh Khanh.
Đương nhiên không bao gồm ba người Diệp Thu Bạch.
“Khanh Khanh, ta đối với ngươi rất tốt nha.”
Mục Khanh Khanh cười như không cười nhìn Mục Phù Sinh, gật đầu nói:
“Đúng là ca đối với ta rất tốt.”
“Cho nên hẳn là ngươi cũng nên đối với ta tốt một chút.”
Mục Khanh Khanh lại gật gật đầu:
“Không sai, nên như thế.”
Mục Phù Sinh nghe mà đắc ý gật gật đầu, vỗ vai Mục Khanh Khanh nói:
“Cho nên không cần ngươi an bài nhiệm vụ cho ca, không đúng . . . . . Ta thân là hoàng tử, phải làm gương tốt.”
“Cho nên cứ tùy tiện an bài một nhiệm vụ hậu cần đi?”
Mục Khanh Khanh khẽ vuốt trán.
Các mặt đều suy xét cả rồi nha.
Đáng tiếc là dùng sai chỗ.
Mục Khanh Khanh không có trả lời ngay mà dời đề tài, nói:
“Ca, nghe nói ngươi đã bái sư?”
Mục Phù Sinh gật gật đầu.
Chuyện này không cần giấu giếm.
Mục Khanh Khanh cười nói:
“Ta thật sự muốn trông thấy người có thể khiến sư huynh ngươi bái sư đây.”
Dù sao Mục Phù Sinh đã từng từ chối vô số người, có thể khiến Mục Phù Sinh muốn bái sư chứng tỏ người này rất có bản lĩnh.
“Ba người kia đều là sư huynh của ca ca đi? Vì không thấy được sư tôn ngươi nên ta muốn kiến thức thực lực của bọn họ, ngươi thấy thế nào.”
Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.
Hắn biết trông Mục Khanh Khanh có vẻ nhu nhược nhưng trên thực tế lại là một cuồng nhân chiến đấu.
Phối hợp với tài năng quân sự xuất chúng.
Nếu không thì làm như thế nào mà thống lĩnh một phương quân đội sao?
Nhưng mà. . . . . . Quá bại lộ thực lực cũng không tốt.
Cảnh giới hiện tại của Mục Khanh Khanh đang là Đế cảnh trung kỳ.
Chiến lực cực kỳ cường!
Nếu để ba người Diệp Thu Bạch động thủ.
E là phải xốc lên một ít sát chiêu.
Là sư đệ của bọn họ.
Mục Phù Sinh cảm thấy không nên bại lộ quá sớm.
Vì thế hắn lắc đầu nói:
“Thôi bỏ đi, bọn họ đang tu luyện, không thể quấy rầy các sư huynh.”
Mục Khanh Khanh nghe xong cũng chỉ đành gật gật đầu.
Cưỡi con thuyền hai ngày đã tới thành trì biên cảnh, Long Khải thành!
Lúc tới Long Khải thành, thành chủ Long Khải thành đã chờ sẵn để nghênh đón.
“Cung nghênh hoàng tử điện hạ, hoàng nữ điện hạ.”
Thành chủ Long Khải thành thành là cường giả Phân Thần cảnh trung kỳ.
Mạnh hơn thành chủ Vân Khởi thành một bậc.
Mục Khanh Khanh xuống thuyền liền đi theo sau Mục Phù Sinh.
Hết thảy chuyện giao lưu đều được giao cho Mục Phù Sinh.
Không chỉ là vì Mục Phù Sinh có lòng dạ sâu sắc mà còn vì Mục Phù Sinh là hoàng chủ đời kế tiếp.
Cho nên Mục Phù Sinh ra mặt thì không thể tốt hơn.
Mục Phù Sinh gật gật đầu, nâng thành chủ Long Khải thành dậy rồi nói:
“Chuyện này do Long Khải thành các ngươi phát hiện, có công lớn.”
Thành chủ Long Khải thành không tự ti không kiêu ngạo nói: “Đa tạ hoàng tử điện hạ, xin giúp tạ ơn hoàng chủ.”
“Ta sẽ.” Mục Phù Sinh gật đầu hỏi:
“Hiện tại có thể nói rõ tình huống.”
Thành chủ Long Khải thành nhanh chóng trả lời:
“Chuyện này được phát hiện vào mấy ngày trước, khi đó trong chỗ sâu ở Lâm Giới sơn có sương đen lưu động.”
“Bên trong sương đen tràn ngập lực lượng!”
“Vì thế ta liền mang người phủ Thành chủ đi điều tra, phát hiện trong Lâm Giới sơn có thêm một cỗ tà lực khổng lồ sôi trào, giống như sắp bùng nổ.”
Mục Phù Sinh gật đầu.
Giống như tin tức được báo lên.
“Trong hai ngày qua lại phát hiện một chuyện rất kỳ quái.”
Chuyện kỳ quái?
Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày hỏi: “Nói ta nghe xem.”
Thành chủ Long Khải thành chỉ về hướng Lâm Giới sơn, sắc mặt khó coi nói:
“Đội ngũ Hư Thần cảnh chúng ta phái ra tra xét trước sau, kết quả sau khi đi vào liền không còn tin tức.”
“Đồng thời lúc sau phái ra hai tên cường giả Đế cảnh cũng mất liên lạc, không biết sinh tử.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Mục Khanh Khanh lập tức trầm xuống.
“Xem ra tình thế đã rất nghiêm trọng.”
Mục Khanh Khanh nhỏ giọng nói với Mục Phù Sinh nói:
“Ca, chúng ta đến mau chóng tiến vào điều tra.”
Mục Phù Sinh cũng gật gật đầu nói:
“Trước chuẩn bị một khu vực trống giao cho hậu cần.”
“Sau đó thành chủ phụ trách liên hệ thành chủ các thanh trì xung quanh, nói bọn họ mau chóng phái ra nhân thủ tới Long Khải thành hội hợp.”
Thành chủ Long Khải thành gật gật đầu.
Ngay sau đó lập tức phái người đi an bài chuyện này.
Mục Khanh Khanh cũng xoay người nhìn về phía thân tín của mình:
“Cho hậu cần lập tức đóng quân, sau đó phái người bối trí Tinh thế đại trận quanh Lâm Giới sơn!”
Thân tín đồng dạng gật đầu.
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
Mục Khanh Khanh phân phối nhiệm vụ.
“Ca, ngân giáp cấm quân cho ta mượn dùng một chút.”
Mục Phù Sinh không có do dự, gật gật đầu.
“Vậy được, ngân giáp thống lĩnh, lần này ngươi mang đội, dẫn dắt ba mươi ngân giáp cấm quân đến phía bắc Lâm Giới sơn mạch điều tra.”
“Cao Viễn, ngươi mang theo tinh nhuệ tiến về phía đông.”
Cao Viễn chính là một phó tướng của Mục Khanh Khanh, thực lực cũng rất mạnh mẽ!
“Thành chủ các hạ, ngươi tập trung người Long Khải thành cùng với người thuộc các thành trì khác tiến về phía tây điều tra.”
Thành chủ Long Khải thành gật đầu.
“Các vị nhớ kỹ.”
Mục Khanh Khanh nghiêm túc nói:
“Lần này hành động tuyệt đối không thể miễn cưỡng, một khi cảm thấy không ổn lập tức thả tín hiệu gọi người chung quanh, đồng thời rời khỏi nơi nguy hiểm nơi, quan sát từ xa.”
Mọi người đều là gật đầu.
“Được, xuất phát!”
. . . . . .
Ở bên ngoài.
Ba người Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh và Tiểu Hắc sóng vai đứng nhìn về phía Lâm Giới sơn.
Chỉ là lúc này Tiểu Hắc cảm thấy có chút khó hiểu.
Diệp Thu Bạch phát hiện dị thường hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tiểu Hắc lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chỉ là. . . . . .”
Nói tới đây, Tiểu Hắc chỉ về phía bắc Lâm Giới sơn:
“Nơi đó, hình như có một khí tức đồng nguyên với ta . . . . .”
Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt nói:
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Tiểu Hắc nói: “Ta muốn đi xem.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .