. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lát sau.
Mục Phù Sinh đưa thiên lôi độn phù cho Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Tiểu Hắc.
Mười ngày sau có một tin tức kinh người lan truyền khắp nơi.
Liên quan đến Lâm Giới sơn, ngọn núi lớn phân tách cả Vô biên giới vực!
Tương truyền bên kia Lâm Giới sơn có ba vùng cấm sinh mệnh!
Ma uyên đã biết là một trong ba vùng.
Mục Phù Sinh tức khắc bị hoàng chủ gọi tới.
Giờ phút này, trong đại điện hoàng cung.
Mục Chính Đình khoác kim long bào màu vàng.
Trên long bào có thêu môt con ngũ trảo kim long!
Tượng trưng cho người này là chủ nhân hoàng triều.
Phía dưới Mục Chính Đình có mấy chục tên đại thần đang đứng cúi đầu.
Lúc Mục Phù Sinh đi vào, hắn thấy được một nữ tử rất là quen thuộc.
Nữ tử có gương mặt tinh xảo xnh đẹp nhưng thân lại khoác áo giáp uy phong lẫm liệt.
Sát phạt chi ý lại hoàn toàn không có chút nào đối nghịch với khí chất của nữ tử!
Đáng lẽ trông phải rất kỳ quái nhưng trên thân nàng này lại cực kỳ hòa hợp!
Có thể nói là rất kỳ quái.
Người này chính là hoàng nữ của Vô Biên hoàng triều, Mục Khanh Khanh.
Chưởng quản binh quyền!
Có được cực tài năng quân sự xuất chúng.
Mục Chính Đình đi qua cười hì hì thăm hỏi: “Muội nha, ngươi trở về lúc nào đó?”
Tuy rằng trên người Mục Khanh Khanh tràn đầy khí tức sát phạt, có vẻ đã dính vô số máu tươi nhưng khi đối mặt với Mục Phù Sinh thì vẫn nở nụ cười nhu hòa.
“Mới vừa về.”
Mục Phù Sinh vừa định hỏi han ân cần thì hoàng chủ Mục Chính Đình ngồi trên long ỷ họ khụ một tiếng.
Lúc này Mục Phù Sinh mới ngại ngùng đứng sang một bên.
Quy củ hiếm thấy.
Mục Chính Đình bất đắc dĩ thở dài sau, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng, bắt đầu nói tới chính sự.
“Lâm Giới sơn dị biến, mọi người đều biết rồi đi?”
Lân Long Thân vương là một người có thế lực lớn trong hoàng triều.
Chỉ thấy hắn đứng ra chắp tay nói:
“Bẩm báo bệ hạ, Lâm Giới sơn dị biến bắt đầu từ ba ngày trước.”
“Thành chủ Long Khải thành báo cáo có một cỗ lực lượng cực kỳ không ổn định đang hội tụ, chờ phát động!”
“Cỗ lực lượng này tràn ngập tà khí!”
Tà khí!
Các đại thần sôi nổi nghị luận lên.
Chủ đề nghị luận đơn giản chính là Tà tộc ngoại vực!
Ngay cả ánh mắt của Mục Chính Đình cũng trở nên sắc lạnh.
Hắn đã sớm nhận được tin tức Tà tộc ngoại vực rục rịch hành động lần hai.
Chỉ là không nghĩ tới thẩm thấu đến Lâm Giới sơn nhanh vậy.
Đồng thời Mục Chính Đình cũng sớm phái sứ giả đi tới các giới vực vĩ độ thấp khác nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Đám Tà tộc ngoại vực kia thế như chẻ tre!
Đã chiếm lĩnh mấy giới vực rồi!
Trong đó tạm thời thủ vững được chỉ có Thiên Linh giới vực. . . . . .
Hiện giờ Tà tộc ngoại vực bị trấn áp ở Lâm Giới sơn bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
E là liên quan tới mấy chuyện trước đó.
Lúc này, Mục Khanh Khanh chủ động xin ra trận:
“Bệ hạ, để ta mang binh đi điều tra trước đi.”
Mục Chính Đình cũng có ý này, nói:
“Cũng tốt, để mấy chuyện còn lại sang một bên, hiện giờ lấy sự tình Lâm Giới sơn làm đầu, tuyệt đối không thể
Mục Khanh Khanh nghiêm túc gật đầu.
Nàng biết tầm quan trọng của chuyện này.
Liên quan đến sự tồn vong của Vô biên giới vực!
Ngay sau đó Mục Chính Đình lại nhìn về phía Mục Phù Sinh ở một bên đang thất thần, không biết là suy nghĩ chuyện gì, trong lòng xuất hiện ý tưởng nào đó.
“Mục Phù Sinh, ngươi cũng đi theo Mục Khanh Khanh đi.”
“A. . . . . .” Mục Phù Sinh đang thất thần theo bản năng lên tiếng, ngay sau đó sắc mặt thay đổi:
“A?? Phụ hoàng, không được không được! Ngài không thể đẩy nhi tử ngài về phía hố lửa!”
Các đại thần như đã quen cảnh này, không tỏ thái độ gì.
Chỉ có Lân Long Thân vương đứng ra cười nói:
“Hoàng tử điện hạ, bệ hạ nhất định có thâm ý, cho nên ngươi đừng từ chối.”
Mục Phù Sinh nghe xong đột nhiên nhìn về phía Lân Long Thân vương.
Thu hồi vẻ mặt bất cần đời.
Ánh mắt lóe lên sự khôn khéo mà này thường không hề có!
Lân Long Thân vương cười hỏi:
“Không biết điện hạ có chuyện gì? Nói thẳng là được.”
“A. . . . . .”
Mục Phù Sinh cười khẽ một tiếng, không có nói tiếp mà là nhìn về phía Mục Chính Đình.
Mục Chính Đình nghiêm mặt nói:
“Mục Phù Sinh, không được từ chối!”
Đây là rèn luyện dành cho Mục Phù Sinh.
Đồng thời. . . . . . Cũng là một sự mưu tính.
Gần đây Vô Biên hoàng triều không yên tĩnh.
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Lúc này Mục Phù Sinh không thể từ chối nữa, chỉ đành gật đầu nói:
“Vậy được rồi, nhi thần cáo lui trước, cần trở về chuẩn bị.”
Mục Chính Đình gật đầu nói:
“Đi thôi, hai ngày sau đi cùng Mục Khanh Khanh.”
Mục Phù Sinh gật đầu, chắp tay lui xuống.
Trước khi đi hình như cố ý liếc liếc Lân Long Thân vương lần nữa
. . . . . .
Hai ngày trôi qua.
Mục Phù Sinh gọi ba người Diệp Thu Bạch tới thuật lại chuyện này Lâm Giới sơn một lần.
Ba người Diệp Thu Bạch không chút do dự lập tức đáp ứng đi cùng Mục Phù Sinh tới đó.
Dù sao gần đây ba người cũng không có chuyện gì làm, tuy rằng ở đây bế quan tu luyện thanh tĩnh nhưng ra ngoài rèn luyện vẫn tốt hơn.
Thêm nữa là Mục Phù Sinh đã trở thành sư đệ của cả ba, cũng chính là người một nhà.
Có chuyện gì khó xử, tự nhiên muốn giúp!
Trong hai ngày qua Mục Phù Sinh không tu luyện mà khắc chế phù ấn.
Là phù ấn phòng ngự bên trong Phù Ấn Chi Thư!
Tuy rằng đây là phù ấn cấp thấp nhất bên trong Phù Ấn Chi Thư nhưng cũng mạnh hơn những phù ấn mà Mục Phù Sinh đang có trong tay rất nhiều lần!
Còn cửu trọng lôi thuẫn thì hiện tại hắn còn không có tìm được đủ lôi đình, chỉ đành từ bỏ.
Hôm nay Mục Khanh Khanh đi tới chỗ Mục Phù Sinh.
Giờ phút này ba người Diệp Thu Bạch cũng ở.
Mục Khanh Khanh quan sát ba người rồi nhìn về phía Mục Phù Sinh cười nói:
“Ca, mấy vài vị này là? Sao mà ta chưa từng gặp qua?”
Mục Phù Sinh cười giới thiệu: “Ba vị này là sư huynh của ta, phân biệt là Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh và Tiểu Hắc.”
Mục Khanh Khanh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao nàng cũng biết tin tức Mục Phù Sinh đã bái sư.
Nhưng mà. . . . . .
Có thể để hoàng huynh bái sư thì đệ tử có chỗ nào cường đại đây?
Nghĩ đến đây.
Mục Khanh Khanh quyết định lát nữa sẽ tìm một cơ hội thử xem.
“Chúng ta đi thôi.”
Mục Phù Sinh gật đầu.
Bốn người đi theo Mục Khanh Khanh lên một con thuyền lớn!
Trên thuyền có hơi thở của vô số cường giả.
Ngân giáp cấm quân cũng ở trong đó!
Hiển nhiên.
Lúc này thái độ của hoàng thất đối với Lâm Giới sơn rất là nghiêm túc.
Mọi người xuất phát.
. . . . . .
Giờ phút này.
Bên kia đang là ban đêm.
Trong Lâm Giới sơn, núi rừng mơ hồ có sương đen vờn quanh!
Trong sương đen tràn ngập năng lượng tà tính!
“Nhiều năm như vậy. . . . . . Đã đến lúc. . . . . .”
Trong sương đen có từng tiếng nói lờ mờ truyền ra. . . . . .
“Tên Tinh Vẫn Kiếm Hoàng kia lấy thân hóa kiếm, lấy hồn hóa trận, trấn áp chúng ta nhiều năm như vậy. . . . . .”
“Trước đó chúng ta xuyên qua cấm chế, đi vào giới vực vĩ độ thấp nên thực lực giảm đi.”
“Hiện giờ. . . . . . Là thời điểm làm cho bọn chúng nếm thử tuyệt vọng thật sự. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .