. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong không gian xa lạ.
Liễu Tự Như câm nín nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lục Trường Sinh đang thật là cẩn thận quét dọn thi thể, hắn bất đắc dĩ nói:
“Cần phải cẩn thận như vậy sao?”
Hiện giờ.
Chuyện Lục Trường Sinh đang làm cực kỳ rõ ràng.
Chính là hủy thi diệt tích.
Không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào!
Cũng không thể để cho kẻ nào khác phát hiện là hắn động tay động chân.
Cho nên Lục Trường Sinh không chỉ dùng lửa hỏa thiêu tất cả thi thể mà còn bố trí ra một đạo trận pháp, làm cho tất cả linh hồn đều biến mất khỏi vĩ độ này.
Gia hỏa này hay lắm. . . . . . . . .
Hủy thi diệt tích.
Còn phục vụ siêu độ nữa đúng không?
Làm xong hết thảy, Lục Trường Sinh mới xoa trán, thở ra một hơi rồi nói: “Rốt cuộc cũng làm xong.”
Khi vừa định rời khi với Liễu Tự Như.
Lục Trường Sinh lại nhíu nhíu mày, nói: “Không được.”
“Làm sao vậy?” Liễu Tự Như hơi sửng sốt.
Lục Trường Sinh vuốt cằm nói: “Để phòng ngừa sự cố, ta lại đi kiểm tra một chút, nhìn xem còn để sót gì hay không.”
Liễu Tự Như: “ . . . . . . . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai ngày.
Ba ngày.
Cho đến thứ bảy ngày.
Sứ giả Vô Biên hoàng triều chống cằm, hai mắt vô thần nhìn lên không.
Đã ngày thứ bảy rồi.
Vì sao mà Tà tộc còn không có động tĩnh?
Dựa theo tính tình của bọn đó thì không nên thế này!
Theo tình huống từng xảy ra thì đám Tà tộc ngoại vực này cực kỳ khinh thường nhân loại.
Đối với tự thân, bọn chúng cực kỳ ngông cuồng và kiêu ngạo.
Cho nên một khi ăn thua lỗ ở giới vực này thì chắc chắn bọn chúng sẽ lập tức chỉnh hợp đội ngũ, tiếp tục khởi xướng tiến công mới đúng!
Nhưng đã bảy ngày trôi qua.
Cả cái rắm cũng không có!
Vẫn yên tĩnh bình lặng như trước.
Điều này cũng làm quân đội bảo hộ ở biên cảnh có chút hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc còn tới hay không?
Nhưng lời thì nói như vậy nhưng bọn họ vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Rốt cuộc đối phương có khả năng ra tay bất kỳ lúc nào.
Lại nửa tháng qua đi.
Hồng Anh xuất quan.
Đồng thời thực lực cũng đã tăng lên tới Đế cảnh hậu kỳ!
Thiên phú của Hồng Anh vốn cực cao lại có thêm sự lắng đọng lại tích lũy cùng với công pháp mà Lục Trường Sinh cho.
Cảnh giới tăng lên cực kỳ nhanh chóng.
Hồng Anh xuất qua tìm Mạn Vô Cương, hỏi: “Tà tộc vẫn không có động tĩnh gì sao?”
Mạn Vô Cương buông tay, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết.”
Khi nhận thấy hơi thở trên người Hồng Anh.
Trong lòng hắn hơi kinh hãi.
Cảnh giới tăng không khỏi quá nhanh đi!
Nàng mới bế quan bao lâu mà đã đột phá rồi?
Mạn Vô Cương không khỏi cảm khái: “Hồng Anh bệ hạ, tương lai của ngươi không nên bị hạn chế ở giới vực này.”
“Cũng không nên bị hạn ở đế quốc này.”
“Tuy rằng Vân Hoàng đế quốc do một tay ngươi dựng nê, mang cho ngươi vinh quang vô hạn nhưng thường thường chính là bởi vì như vậy mới có thể trở thành gông xiềng trói buộc ngươi trong tương lai.”
Hồng Anh cười cười, nói: “Ta cũng có tính toán ra ngoài lang bạt, nhưng dù sao cũng phải chờ chuyện bên này yên ổn xuống mới được.”
Mạn Vô Cương tán thưởng gật gật đầu, “Nên vậy, chỉ cần có ý tưởng này thì tương lai Hồng Anh bệ hạ không thể hạn lượng, ngày nào đó có thể suy xét suy xét gia nhập Vô Biên hoàng triều ta.”
Nghe đến đó.
Hồng Anh nhẹ nhàng cười cười.
Lại không có trả lời.
Mạn Vô Cương cũng hoàn toàn không để ý.
Nhún vai nhắc nhở vài câu rồi đi ra ngoài.
Bên kia, cảnh giới đạo pháp của Ninh Trần Tâm lại có đột phá.
Có thể nói, hiện giờ Ninh Trần Tâm đối mặt với cường giả Đế cảnh trung kỳ cũng không e ngại chút nào.
Thiên Linh giới vực vẫn tiếp tục cảnh giác.
Đề phòng Tà tộc ngoại vực đột nhiên buông xuống.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên kia.
Người khởi xướng là Lục Trường Sinh đã về tới Thảo Đường.
Sắc mặt Liễu Tự Như đen thui nhưng lại xen lẫn chút bất đắc dĩ.
Tính cách cẩn thận như vậy, thật sự không thể nào nhìn ra đây là một cường giả siêu cấp mạnh hơn hắn vô số lần!
Trên đường trở về.
Lục Trường Sinh không chỉ một lần xem xét xem còn có để sót gì không.
Tuy rằng có đôi khi thật sự phát hiện một chút gì đó nhưng mà đều là râu ria thôi.
Giống như tiêu trừ kiếm ý trong không gian kia.
Rồi gì mà vì Lục Trường Sinh ra tay nên không gian loạn lưu trong không gian có chút hỗn loạn, cần điều chỉnh cho trở về nguyên dạng.
Làm ơn đi. . . . . . . . . . . . .
Không gian loạn lưu vốn dĩ đã loạn, không có quy tắc nào!
Lục Trường Sinh trở lại Thảo Đường liền nằm xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Hẳn là thật sự không còn vấn đề. . . . . .”
Liễu Tự Như bất đắc dĩ nói: “Với thực lực của ngài thì thật sự không cần thiết phải cẩn thận như thế, dù tộc trưởng Tà tộc tộc tự mình tiến đến cũng không phải đối thủ của ngài.”
“Trừ phi bọn họ có thể mời được người Quỷ tộc.”
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đó không phải đúng rồi sao, lỡ như bọn họ mời người Quỷ tộc đến báo thù đây?”
Liễu Tự Như: “ . . . . . . . . . . . . . . . ”
Ta thế mà không còn lời gì để nói?
“Ngươi không báo tin tức cho đệ tử của ngươi sao?”
“Nếu bọn họ nếu không biết e là vẫn luôn căng tinh tinh thần mà đề phòng.”
Lục Trường Sinh lắc lắc đầu, “Tuy rằng ta giúp bọn hắn dọn sạch chướng ngại một lần nhưng cảnh giác một chút cũng không dư thừa.”
“Áp lực khiến người ta tiến bộ, con đường của bọn họ còn rất dài nha.”
“Huống hồ . . . . . . . .”
Lục Trường Sinh biết Hồng Anh và Ninh Trần Tâm vốn tính toán đi tìm ba tên nhãi ranh Diệp Thu Bạch kia.
Nếu đều đến Vô biên giới vực hết rồi thì chẳng phải sẽ chọc càng nhiều rắc rối sao?
Nếu bọn họ biết đã dọn sạch, không phải là trực tiếp tiến đến Vô biên giới vực.
Nghĩ đến đây.
Lục Trường Sinh liền có chút đau đầu.
Cho nên cứ giấu đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên kia.
Diệp Thu Bạch vẫn lưu tại Tinh Vẫn Kiếm Tông tu luyện.
Thực lực của ba người, phóng mắt toàn bộ Vô biên giới vực vẫn không thể xếp ở hàng đầu.
Bên ngoài còn có Hàn Linh tông, Huyền Minh nhai cùng với Thần Thương môn và các thế lực khác đang tiến hành tìm kiếm ba người Diệp Thu Bạch.
Mấy tông môn này đều là thế lực nhất lưu.
Hơn nữa còn có thế lực cường đại hơn Tinh Vẫn Kiếm Tông.
Kiếm Vô Phong cũng biết được tin tức này.
Cho nên hắn mới kiến nghị ba người Diệp Thu Bạch lưu lại Tinh Vẫn Kiếm Tông tu luyện một thời gian.
Cũng là một cách bảo hộ bọn họ.
Nhưng mà thế gian không có tường nào không lọt gió.
Thời điểm Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Tiểu Hắc đang ở Tinh Vẫn Kiếm Tông thì mạch nước ngầm bắt đầu hiện lên.
Hàn Linh tông, Huyền Minh nhai, Thần Thương môn, ba thế lực nhất lưu cầm đầu các tông môn khác phái người đến Tinh Vẫn Kiếm Tông!
Giờ phút này.
Phía trên Tinh Vẫn Kiếm Tông có bóng dáng tràn ngập khí thế đi tới nơi này!
“Hàn Linh tông ( Huyền Minh Nhai, Thần Thương môn) tiến đến bái phỏng Tinh Vẫn Kiếm Tông!”
Hàn Linh tông là một nữ tử trẻ tuổi trông cực kỳ lạnh lẽo.
Huyền Minh Nhai là một lão giả mang theo âm tà chi khí.
Còn Thần Thương môn thì là một nam tử trung niêm cầm trường thương trong tay.
Ba người này đều có thực lực đạt tới Phân Thần cảnh đỉnh phong!
Trong đó, nam tử trung niên Thần Thương môn còn có dấu hiệu đạt tới vô thượng thương đạo chi cảnh!
Mọi người nhìn về phía không trung, sắc mặt kinh hãi!
Ba thế lực nhất lưu cùng nhau tới đây vì chuyện gì?
Lúc này.
Phong chủ Khiếu Kiếm phong Trương Vân Tông.
Phong chủ Tử Hà phong cùng với phong chủ Cực Ý phong đều phóng lên cao!
Xuất hiện trước mặt ba người này.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .