-----
Kiếm ý là một thứ hư vô miểu phiêu, nhưng lại thật sự tồn tại dưới quy tắc thiên đạo.
Không có hình thì giống như không có vật dẫn.
Có phong duệ chi nhưng lại không cách nào tổn thương một thân.
Hữu hình vô tình.
Tựa như một thanh kiếm không có ra khỏi vỏ bình thường, không cách nào đả thương người khác.
Hiện giờ.
Kiếm ý mà Diệp Thu Bạch cảm nhận được bên trong pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng chính là tình trạng thế này.
Cỗ kiếm ý này có tinh thần chi lực nên cực kỳ dày nặng!
Nhưng lại không mất đi sự sắc nhọn.
Nhưng không có vật dẫn thì lại không cách nào phát huy uy lực chân chính.
Mọi người Tinh Vẫn Kiếm Tông cũng cảm nhận được cỗ kiếm ý này.
Nếu lĩnh ngộ cần dùng kiếm ý của bản thân dung hợp, thi triển ra.
Tuy rằng có thể sử dụng.
Nhưng trước sau không đạt được tới độ cao của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng.
Diệp Thu Bạch trái lo phải nghĩ nhưng lại không cách nào biết được vì sao kỳ quái như thế.
Đột nhiên, Diệp Thu Bạch cảm nhận được thứ gì đó ở nạp giới muốn phá nạp giới mà ra
Hắn hơi sửng sốt.
Theo bản năng dò xét
Sau đó kinh ngạc phát hiện trong một đống đồ có một miếng sắt cũ nát rỉ sét loang lổ đang tản ra quầng sáng màu trắng.
Trong quầng sáng lại tràn ngập kiếm ý thâm hậu!
Miếng sắt trôi nổi, đấu đá lung tung.
Muốn thoát khỏi sự trói buộc của nạp giới.
Diệp Thu Bạch cả kinh.
Chẳng lẽ miếng sắt này bị pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng triệu hoán?
Không, nói chính xác là bị kiếm ý trong pho tượng triệu hoán!
Vì phòng ngừa nạp giới bị phá tan.
Diệp Thu Bạch buông nạp giới.
Miếng sắt bay ra trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, sau đó trực tiếp bám vào kiếm đá trên pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng!
Thân kiếm đá có một chỗ trống.
Từ khi pho tượng đứng lặng ở đây đã là như thế.
Có người cho rằng bội kiếm của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng vốn có một chỗ trống thế này.
Cũng có người cho rằng bị người làm hỏng.
Nhưng cũng không có người nào hỏi thăm rõ.
Hiện giờ, mọi người nhìn thấy miếng sắt này thế mà vừa khít với chỗ trống trên bội kiếm, không khỏi kinh ngạc.
Lâm Giới nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chỗ thiếu đúng là chỗ vốn dành cho miếng sắt này?”
Nữ tử cũng kinh dị nói: “Vì sao Diệp Thu Bạch này lại có vật ấy?”
Sắc mặt kiên nghị bất biến của Trương Vân Tông cũng xuất hiện một chút biến hóa hiếm có!
Ánh mắt như đang hồi ức lại chuyện gì.
“Chẳng lẽ…… Lão giả kia nói sự thật?”
Một khắc sau.
Mọi người cảm ứng được một cỗ kiếm ý huyền diệu bùng nổ từ pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng!
Đạo kiếm ý này mang theo tinh thần chi lực nặng nề.
Cùng với sự sắc nhọn!
Nó như hóa thành thực chất.
Giờ khắc này, kiếm ý so với trước đó phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Lâm Giới cũng rất kinh ngạc.
Trước đó hắn cũng từng tìm hiểu kiếm ý truyền thừa bên trong pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng nhưng mà kiếm ý hắn hiểu được lại hoàn toàn khác với kiếm ý hiện tại Diệp Thu Bạch.
Kiếm ý Diệp Thu Bạch hiểu được càng cường đại hơn.
Diệp Thu Bạch cũng có chút sững sờ.
Miếng sắt này chính là thứ mà lão giả kỳ quái hô “Thiếu niên dừng bước” đưa cho hắn.
Hiện giờ lại dán chặt vào chỗ trống trên bội kiếm của pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng một cách hoàn mỹ.
Như vậy tì nhất định là lão giả kia biết chuyện.
Hoặc có thể nói là . . . .
Hắn có liên hệ nào đó với Tinh Vẫn Kiếm Hoàng?
Không đợi Diệp Thu Bạch nghĩ nhiều thì thần hồn của Diệp Thu Bạch đã bị kéo thẳng vào bên trong pho tượng.
Thế giới bên trong pho tượng không có trời xanh mây trắng.
Có chỉ là một mảnh tinh không vô ngần.
Tinh không có vô số sao trời điểm xuyết.
Diệp Thu Bạch ngẩng đầu nhìn.
Tất cả ngôi sao thế mà đều do kiếm ý biến thành!
Dường như mỗi một ngôi sao đều là một thanh lợi kiếm vô thượng!
Lúc này.
Một nam tử trung niên cao lớn chắp hai tay sau lưng, bên hông treo bội kiếm xuất hiện.
Thanh kiếm này dài chín thước.
Số chín là cực.
Xem ra người rèn kiếm có dã tâm rất lớn.
Lúc này.
Nam tử nhìn Diệp Thu Bạch rồi nói: “Kích hoạt được kiếm ý mà bổn hoàng lưu lại là bước đầu tiên.”
Một câu vừa ra, thân phận rõ ràng.
“Bước thứ hai chính là tìm được miếng sắt này này.”
“Bước đầu tiên chính là dựa vào thiên phú thực lực, bước thứ hai dựa vào duyên.”
Diệp Thu Bạch cảm thấy cổ quái nên hỏi: “Có duyên? Lỡ như miếng sắt bị hủy hoặc là thất lạc đây?”
Nam tử cười khẽ một tiếng, lấy trường kiếm bên hông đưa cho Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch theo bản năng tiếp nhận.
Hắn có thể cảm nhận được tinh thần chi lực chảy xuôi trong thanh kiếm này!
Tinh thần chi lực dày nặng.
Nhưng mà thanh kiếm này lại nhẹ như không có gì!
Nam tử tiếp tục nói: “Kiếm này tên là Tinh Vẫn, rèn từ Tinh Thần Vẫn Thiết.”
“Trong vùng vĩ độ này không có người nào có thể đánh nát nó.”
“Miếng sắt này chính là kiếm linh của Tinh Vẫn kiếm tạm thời tách ra.”
Diệp Thu Bạch bừng tỉnh hỏi: “Như vậy thì duyên đâu?”
“Duyên?”
Nam tử đặt câu hỏi: “Tiểu tử, ngươi tin tưởng nhân quả sao?”
Nhân quả chi đạo là chuyện mà Lục Trường Sinh thường nhắc tới với hắn.
Diệp Thu Bạch gật đầu.
“Duyên, đó là nhân quả, nếu không có ai nhận được miếng sắt này tự nhiên cũng không cách nào đạt được truyền thừa của bổn hoàng, không có duyên, vậy không cần cưỡng cầu.”
Lời giải thích thật mơ hồ.
Nhưng mà truyền thừa là do Tinh Vẫn Kiếm Hoàng lập ra.
Hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Cứ gật gật đầu là xong việc thôi.
Tinh Vẫn Kiếm Hoàng cười nói: “Nếu ngươi có thiên phú và thực lực mở ra truyền thừa, lại có duyên với bổn hoàng thì truyền thừa này thuộc về ngươi.”
Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu: “Tiền bối, ngài liền không lo lắng ta lấy được truyền thừa sẽ làm chuyện xấu sao?”
Nghe vậy.
Tinh Vẫn Kiếm Hoàng thản nhiên nói: “Chuyện tốt hay chuyện xấu, người tốt hay người xấu đều do thế nhân phán định.”
“Làm kiếm giả, quan trọng nhất chính là thẳng tiến không lùi, không thẹn với tâm, cho nên nhân phẩm của ngươi như thế nào, sau khi nhận được truyền thừa muốn làm cái gì đều không liên quan đến bổn hoàngệ không thẹn với lòng là được.”
Thẳng tiến không lùi.
Không thẹn với lòng.
Diệp Thu Bạch cười, chuyên này cực kỳ tương đồng với kiếm đạo của hắn.
“Được rồi, truyền thừa ở trong mảnh tinh không này, tiến vào trong đó có thể nhận được đến bao nhiêu liền xem tạo hóa của ngươi.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Tiếp thu truyền thừa.
Có kế thừa một cách hoàn mỹ hay không chính là khảo nghiệm cuối cùng của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng.
Ngẩng đầu nhìn về phía vô số sao trời do kiếm ý biến thành.
Diệp Thu Bạch hoàn toàn không có e ngại, đúng như lời Kiếm Hoàng nói, kiếm giả luôn thẳng tiến không lùi!
Không sợ gì cả, Diệp Thu Bạch lao thẳng tới vô số sao trời!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . .
Ở một nơi khác.
Thiên Linh giới vực.
Toàn vực đã hoàn toàn tiến vào trạng thái đề phòng!
Sau chuyện dân một tòa thành bị tàn sát.
Vô Biên hoàng triều phái sứ giả cùng rất nhiều cường giả tới đây.
Được bọn họ giải thích kỹ càng.
Hồng Anh và mọi người đã hiểu rõ hơn về Tà tộc ngoại vực.
Dù là Vô biên giới vực cũng phải trả giá một cái giá rất lớn, tập kết lực lượng toàn vực mới có thể trấn áp chủng tộc tà ác này!
Đồng thời từ trong miệng sư tôn biết được bọn họ đến từ giới vực trung vĩ độ . .. . .
So với giới vực vĩ độ thấp, thực lực lại cách biệt như trời với đất . . . . . .