Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 325: Trăm trượng

Chương Trước Chương Tiếp

----

Bên dưới Côn Luân Thiên Trì.

Bắt đầu từ độ sậu một trăm năm mươi trượng, không chỉ có linh khí vô cùng tinh thuần mà còn tràn ngập tinh thần chi lực!

Tới nơi này.

Thạch Sinh cũng bắt đầu cảm thấy áp lực.

Tinh thần chi lực vốn nặng nề, có khả năng trấn áp vạn vật.

Chịu tinh thần chi lực đè ép, máu trong cơ thể hắn đều bị quấy nhiễu!

Ngay cả thân thể cũng giống như chịu giam cầm tại chỗ.

Nếu như không cách nào kịp thời rời khỏi sẽ bị trấn áp ở nơi này, bị sự nặng nề đè ép đến chết!

Đương nhiên.

Thạch Sinh vốn có được tinh thần chi lực cho nên dù không tới mức như cá gặp nước nhưng lại có thể hấp thu tinh thần chi lực nơi này cho bản thân sử dụng.

Giờ phút này, Tinh không đan điền trong cơ thể Thạch Sinh cũng bắt đầu được rót vào một cỗ tinh thần chi lực khổng lồ.

Bên trong Tinh không đan điền lại xuất hiện bóng viên sao trời thứ hai, đang ẩn ẩn hiện hiện, hình thức ban đầu.

Chỉ là viên sao trời thứ hai này ảm đạm không ánh sáng.

Nếu có thể thắp sáng viên sao trời thứ hai này thì chính là một sự tiến bộ lớn.

Dù sao trước đó Thạch Sinh tu luyện trong đêm tối một cách khắc khổ.

Lợi dụng Tinh Thần Chi Thạch tu luyện mà viên sao trời thứ hai này vẫn không có chút động tĩnh.

Hiện giờ có động tĩnh rồi, Thạch Sinh cảm thấy vui mừng.

Diệp Thu Bạch quen thuộc cảm giác áp bách ở độ sâu bảy mươi trượng.

Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh đang ở độ sâu tám mươi trượng.

Mọi người nhìn ba bóng dáng này.

Không biết trong ba người này, ai mạnh ai yếu.

Còn Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh?

Hai tên biến thái này đã làm mọi người chết lặng.

“Mấy lần Côn Luân Thiên Trì mở ra trước kia, hình như xuống sâu nhất cũng chỉ xuống tới năm mươi trượng hoặc là sáu mươi trượng liền ngừng lại.”

“Lần tốt nhất gần đây chính là một trăm mười trượng.”

“Cũng không biết ba người này có vượt qua một trăm mười trượng không.”

Có người không quá xem trọng, lắc đầu nói: “Khó mà nói, trăm trượng là một ranh giới, sau trăm trượng thì cảm giác áp bách sẽ tăng lên gấp mười lần!”

“Huống hồ, người nọ hiện giờ đã quyền cao chức trọng, trở thành thống lĩnh ngân giáp cấm quân hoàng triều.”

“Nhân vật như vậy mà chỉ có thể đạt tới một trăm mười trượng, e là ba người này có chút khó khăn.”

Đương nhiên cũng có người xem trọng.

“Lâm Giới chính là người đứng đầu trong đệ tử nội môn Tinh Vẫn Kiếm Tông. Đồng thời còn là đệ tử quan môn của tông chủ Kiếm Tông.

“Tuy bây giời Tinh Vẫn Kiếm Tông đã không bằng lúc trước nhưng nội tình vẫn cường đại như cũ, Lâm Giới được gọi là người có y vọng phục hưng Tinh Vẫn Kiếm Tông, tự nhiên không thành vấn đề.”

“Còn Mộ Tứ Sinh kia, tuy rằng không có thanh danh nhưng lại là con nối dõi của Mộ gia, thiên phú cũng không kém.”

“Hai người này sắp xuống tới độ sâu trăm trượng rồi, vấn đề không phải quá lớn.”

“Chỉ là . . . . . . . Diệp Thu Bạch này có chút khó khăn.”

Nghe được nơi này.

Mọi người đều là nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Hiện giờ Diệp Thu Bạch đã dừng lại một lúc lâu.

E là không thể tiếp tục nữa.

Đương nhiên, cũng có người tầm mắt cao, trong lòng cho rằng Diệp Thu Bạch có khả năng tiến xa hơn.

Dù sao từ đầu đến cuối, trong mắt bọn họ.

Diệp Thu Bạch làm đâu chắc đó, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng không hề có xu hướng suy tàn.

Ngược lại tiến càng nhanh.

Nhưng không có nhìn đến kết quả thì không thể khẳng định.

Giờ khắc này.

Lâm Giới di chuyển.

Kiếm ý quanh thân thể hắn bắt đầu sôi trào!

Rõ ràng hắn là một Đại Kiếm Tông!

Trẻ tuổi như thế mà có thể đạt tới cảnh giới Đại Kiếm Tông.

Diệp Thu Bạch cũng mở bừng mắt nhìn về phía Lâm Giới.

Đây Đại Kiếm Tông trẻ tuổi duy nhất mà hắn nhìn thấy ngoại trừ bản thân.

Quả nhiên, Vô biên giới vực ngọa hổ tàng long.

Ngay sau đó, Lâm Giới bước một bước.

Kiếm ý trở nên mãnh liệt, chống đỡ sự áp bách từ linh khí chung quanh.

Xuống tới độ sâu chín mươi trượng!

Mộ Tứ Sinh bên cạnh không cam lòng yếu thế.

Gương mặt non nớt có chút thên thùng trong khoảnh khắc này trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt cũng xuất hiện vệt ánh sáng màu xanh lam!

Quanh thân có một vòng hàn băng chi ý bao bọc, không ngừng run rẩy xuất hiện từng gợn sóng dưới sự áp bách!

Nhưng Mộ Tứ Sinh cũng mượn cơ hội này xuống tới chín mươi trượng.

Diệp Thu Bạch cảm nhận được cỗ hàn băng chi ý này lại cảm thấy quen thuộc.

Không có thời gian nghĩ nhiều.

Diệp Thu Bạch nhắm hai mắt lại, tiếp tục quen thuộc cảm giác áp bách nơi đây.

Sẽ không bởi vì hai người Lâm Giới mà cảm thấy gấp rút.

Mọi người thấy thế, khẽ lắc đầu.

Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh có cơ hội đánh vỡ ghi chép gần đây.

Còn Diệp Thu Bạch, e là phải dừng bước rồi.

Thời gian trôi quan từng chút một.

Bảy ngày thoáng quan trong chớp mắt.

Còn mười ba ngày nữa là Côn Luân Thiên Trì sẽ đóng cửa.

Những người khác trong Côn Luân Thiên Trì đã dừng lại hoặc là lui trở về.

Có người không cách nào chịu đựng áp bách, ở trên Thiên Trì quan sát tình huống bên dưới.

Đột nhiên!

Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh lại xuống tiếp.

Đạt tới độ sâu một trăm trượng!

Một trăm trượng chính là một lằn ranh.

Áp bách ở nơi này tăng cường gấp mười lần.

Hai người chỉ vừa mới tới độ sâu một trăm trượng mà sắc mặt đã hơi đổi.

Kiếm ý quanh thân cùng với hàn băng chi ý cũng điên cuồng sôi trào chống đỡ áp lực!

Diệp Thu Bạch thì không hề phóng thích bất kỳ lực lượng nào, tùy ý để uy áp đè lên thân thể!

Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Diệp Thu Bạch mở bừng mắt.

Nhanh chóng xuống tới tám mươi trượng!

“Hắn còn có thể xuống nữa sao?”

“Tám mươi trượng nha! Dù không bằng Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh nhưng cũng đáng để kiêu ngạo.”

“Đúng vậy, chiều sâu này đã vượt qua tất cả người tu đạo ở nơi đây, huống hồ cảnh giới hiện tại của người này chỉ là Hư Thần cảnh hậu kỳ.”

Giữa Bán Đế và Hư Thần cảnh, tuy rằng không có chênh lệch nhiều cấp, nhưng thực lực lại chênh lệch rất lớn.

Khi tất cả mọi người cho rằng Diệp Thu Bạch không cách nào tiến thêm thì Diệp Thu Bạch lại khẽ nhíu mày,

“Nơi này chưa đủ.”

Nói xong lại tiếp tục di chuyển!

Xuống tới chín mươi trượng.

Hắn còn có thể tiếp tục?

Diệp Thu Bạch xuống chín mươi trương nhưng lần này lại không có dừng.

Hắn tiếp tục.

Tới độ sâu một trăm trượng.

Thấy được cảnh này.

Lòng mọi người đang là mặt biển tĩnh lặng bỗng nhiên nổi sóng to gió lớn.

Từ bảy mươi trượng đến một trăm trượng!

Không hề dừng lại chút nào!

Giống như lướt qua vạn quân mà như lướt qua chỗ không người!

Phải biết rằng Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh từ bảy mươi trượng đến một trăm trượng đã hao tốn mấy ngày!

Còn Diệp Thu Bạch này?

Chỉ dừng lại ở độ sâu bảy mươi trượng mấy ngày liền một hơi xuống tới độ sâu một trăm trượng!

Lâm Giới cũng nhìn sang bên cạnh, ánh mắt có sự kinh ngạc.

Không nghĩ tới, người này đuổi theo nhanh như vậy.

Lâm Giới hiếu thắng, lại muốn ganh đua.

Đối với hắn mà nói, từ đầu đến cuối hắn chính là thiên kiêu đứng đầu, là hy vọng phục hưng của Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Sao hắn có thể dễ dàng bị người khác vượt qua?

Nghĩ tới đây.

Lâm Giới cắn răng khẽ quát một tiếng.

Kiếm ý điên cuồng sôi trào bên dưới Thiên Trì.

Giữa hai chân mày Lâm Giới xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu bạc.

Kiếm ý bùng nổ lần thứ hai!

Giờ phút này.

Cảnh giới kiếm đạo của Lâm Giới lại đột phá đến nửa bước Kiếm Thánh!

Hắn bước một bước.

Tiến tới kỷ lục của ngân giáp thống lĩnh!

Một trăm mười trượng!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)