---
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tự Như muốn ra tay.
Thật ra Lục Trường Sinh theo bản năng định mở Cửu U Hoàng Tuyền đại trận.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì hắn không có thực hiện.
Điểm thứ nhất là vì đối phương cũng không có ý định giết hắn.
Chỉ muốn ra tay thử hắn nên hắn không cần phải vận dụng sát chiêu.
Điểm thứ hai quan trọng hơn.
Bại lộ nhiều quá thì không tốt . . . . .
Nhìn thấy Liễu Tự Như vận chuyển lực lượng toàn thân.
Mắt Lục Trường Sinh mở to hơn chút.
Liễu Tự Như nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lục Trường Sinh rồi nâng bàn tay lên nhẹ nhàng vỗ tới.
Tuy rằng trông động tác rất nhẹ nhàng, không có lực nhưng linh khí chung quanh đều bị làm cho trì trệ trong nháy mắt!
Không gian bắt đầu xuất hiện từng vết rách.
Chỉ là một chưởng nhẹ nhàng mà đã có tác động lớn như thế.
Có thể nói là mạnh hơn đám cường giả Đế cảnh rất rất nhiều.
Lục Trường Sinh cũng không có hoảng loạn chút nào.
Trong mắt hắn thì Liễu Tự Như chỉ mạnh hơn đám cường giả Đế cảnh mà thôi.
Nhưng bản thân mình cũng không yếu.
Lúc trước trong trận chiến trên thiên lộ.
Một mình hắn đã chiến đấu với một đám cường giả Đế cảnh.
Làm mấy tên bị thương đồng thời cũng giết chết mấy tên.
Lúc đó hắn còn chưa có dùng hết toàn lực!
Vậy có nghĩa là bản thân cũng vượt qua tồn tại cấp Đế cảnh rồi.
Cho nên Lục Trường Sinh không cho rằng mình sẽ bị thua.
Chỉ thấy hắn vẫn không có đứng dậy mà nâng một bàn tay, vỗ tới đánh trả một chưởng của Liễu Tự Như.
Một chưởng này không mang theo dao động linh khí, cũng không có gây ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh.
Nhìn như một chưởng bình thường mà thôi.
Nhưng chính là bởi vì trông thật bình thường mới khiến cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng Liễu Tự Như.
Dù sao đối phương cũng là tồn tại xếp hạng trước mười trên Ám Bảng.
Là đối tượng mà đại nhân vật Ám Vực chỉ tên mượn sức!
Nếu đối phương là một người thường không có linh khí, sao có thể sẽ xuất hiện trên Ám Bảng chứ?
Phải biết rằng dù là cái tên xếp cuối cùng trên Ám Bảng cũng là cường giả đứng đầu một phương.
Còn Lục Trường Sinh thân là tồn tại xếp hạng trước mười trên Ám Bảng, thực lực có thể yếu sao?
Cho nên chỉ có một khả năng thôi.
Thực của đối phương vượt xa với hắn!
Đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân.
Mỗi một chiêu thức đều đã nội liễm linh khí, không để tiết ra ngoài chút nào.
Ngay cả Liễu Tự Như cũng không cách nào làm đến mức độ này.
Bởi vậy có thể thấy được Liễu Tự Như đã bại rồi.
Nhưng một chưởng đã đánh ra không có khả năng thu lại.
Tuy rằng Liễu Tự Như cảm nhận được nguy hiểm nhưng vẫn không lùi không tránh.
Một chưởng của hắn va chạm với một chưởng của Trường Sinh.
Chỉ là trong nháy mắt!
Liễu Tự Như liền cảm giác được một chưởng của mình giống như đập vào một ngọn núi chọc to lớn vững chãi.
Giống như một tầng phòng ngự cứng rắn nhất trên thế gian này.
Căn bản không cách nào lay động đối phương!
Đồng thời lại cảm thấy thật vô lực!
Trong nháy mắt.
Bàn tay Lục Trường Sinh hơi run lên, một luồng linh khí khủng bố phun trào ra.
Luồng linh khí này khiến sắc mặt Liễu Tự Như biến hóa kịch liệt.
Bởi vì hắn không có bất kỳ thủ đoạn nào để ngăn cản luồng linh khí này!
Cũng không cách nào ngăn cản.
Trước một chưởng của Lục Trường Sinh.
Liễu Tự Như thấp giọng kêu rên, cũng không có bay ngược ra ngoài mà là hai tay vô lực buông xuống.
Luồng linh khí phun trào giống như cách sơn đả ngưu kết nối với thân thể Liễu Tự Như, tiếp tục phun trào về sau!
Lúc sắp đánh tới Tàng Đạo thư viện thì một tầng ánh sáng màu xanh lục lặng yên hiện, trong ánh sáng là một cành liễu!
Chỉ thấy cành liễu chậm rãi phe phẩy ngăn cản luồng linh khí đang phun trào lại.
Lúc này mới ngăn cho nó tràn ra bên ngoài, hủy diệt Tàng Đạo thư viện, hủy diệt Nam Vực . . . . .
Đồng thời trong lòng cây liễu cũng có chút kinh ngạc.
Thực lực của Lục Trường Sinh càng lúc càng mạnh.
E là đã đạt tới cảnh giới kia . . . . .
Khóe miệng Liễu Tự Như có máu tươi tràn ra.
Đôi tay rũ xuống, không còn sức lực.
Hai mắt thất thần.
Khi hắn phản ứng lại thì cảm thấy toàn thân mình đau nhức.
Giống như ngũ tạng lục phủ bị kéo lệch vị trí vậy . . . . .
Còn may là hắn có mặc một kiện nội giáp cấp bậc cực cao.
Nếu không thì đã sớm bị vỗ chết tươi rồi.
Liễu Tự Như cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Thấy nội giáp đã sớm sớm hóa thành bột mịn mà không khỏi cười khổ một tiếng.
Đồng thời cảm thấy hết sức kinh hãi.
Một chưởng nhẹ nhàng như vậy không chỉ chống cự công kích của hắn mà còn trực tiếp đánh xuyên qua tầng linh khí phòng hộ cùng với nội giáp!
Hơn nữa còn khiến hắn bị thương nặng như bây giờ.
Có lẽ phải tốn mấy năm mới có thể khôi phục như ban đầu . . . ..
Liễu Tự Như thầm nghĩ.
Xếp hạng trước mười trên Ám Bảng sao?
Đây là giả rồi?
Với thực lực của người trước mắt, e là đã có thể tiến vào ba vị trí đầu!
Phải biết rằng ba vị trí đầu trên Ám Bảng.
Dù có Ngũ tinh chấp sự tự mình ra tay cũng không cách nào thành công mượn sức.
Đồng thời Ám Vực cũng không muốn đắc tội tiền người ở ba vị trí đầu.
Còn đang âm thầm chậm rãi tiến hành mượn sức.
Nhưng mà nếu Liễu Tự Như có thể mượn sức Lục Trường Sinh.
Địa vị của hắn ở Ám Vực sẽ được tăng thêm một bậc.
Đột nhiên, trong đầu Liễu Tự Như xuất hiện một ý tưởng lớn mật. . . .
Lúc này.
Lục Trường Sinh thu bàn tay lại, đồng thời ném một đan dược ra rồi nói: “Ăn rồi đi đi, đối với Ám Vực gì đó của các ngươi, ta thật sự không có hứng thú, không cần uổng phí tâm tư.”
Nói xong liền nhắm hai mắt lại, muốn tiếp tục ngủ.
Sau khi Liễu Tự Như nuốt đan dược.
Thương thế của hắn được một cỗ ánh sáng xanh lục bao phủ, khôi phục với một tốc độ cực kỳ khủng bố!
Đồng thời lượng linh khí bị thiếu hụt cũng được bổ sùng đầy tràn trong nháy mắt.
Đây. . . . Đây là đan dược gì?
Liễu Tự Như lại choáng váng!
Không phải cảnh giới của hắn khá cao rồi sao?
Sao đan dược này có thể trực tiếp bổ sung toàn bộ linh khí mà hắn đã tiêu hai?
Còn khôi phục thương thế nghiêm trọng như thế nữa?
Nếu để tự hắn khôi phục thì ít nhất phải cần thời gian mấy năm . . . .
Lục Trường Sinh không biết ý muốn mượn sức hắn trong lòng Liễu Tự Như càng trở nên kiên định hơn.
Nếu Lục Trường Sinh biết suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ hối hận vì đã đưa đan dược.
Liễu Tự Như thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta sẽ không từ bỏ, nếu ngươi tạm thời không muốn gia nhập Ám Vực thì ta đây sẽ luôn đi theo ngươi.”
Lục Trường Sinh nghe mà trợn trắng mắt.
Cái gì mà tạm thời?
Cả đời ta cũng không gia nhập Ám Vực đâu!
Từ từ . . . .
Không đúng!
Ta đây sẽ luôn đi theo ngươi?
Có ý gì chứ?
Lục Trường Sinh vội vàng mở to mắt ngồi dậy, nhìn Liễu Tự Như, nói: “Câu ngươi nói phía sau là gì? Lặp lại lần nữa!”
Liễu Tự Như trả lời: “Ta đây sẽ luôn đi theo ngươi.”
Lục Trường Sinh đột nhiên vỗ đầu mình cái bốp.
Mẹ nó!
Xong con bê rồi!
Liễu Tự Như ngồi xuống, cười nói: “Tiền bối, ngươi không cần lo lắng ta sẽ gây chuyện.”
“Ngược lại nếu ngươi muốn làm chuyện gì, t sẽ hết sức giúp ngươi.”
“Cho nên, trước khi ngươi đáp ứng gia nhập Ám Vực thì ta sẽ đi theo ngươi.”
Liễu Tự Như nói xong liền biến mất tại chỗ.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn cảm giác được Liễu Tự Như ở cách Thảo Đường không xa. . . .
Lục Trường Sinh nhìn bàn tay của mình rồi đơ ra.
Ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi đánh bàn tay mình.
“Ai kêu ngươi vỗ! Cái tay hư hỏng!”
“A a . . . . Đau, đánh đau quá . . . .”