----
Với lực lượng thân thể của Tiểu Hắc, cường giả Bán Đế bình thường không cách nào chống nổi.
Nhưng đối phương là cường giả Bán Đế có thể trùng kích Đế cảnh nên hắn cần phải nghiêm túc đối đãi.
Đương nhiên.
Đối phương càng mạnh thì Tiểu Hắc cũng càng thêm hưng phấn.
Đối với hắn mà nói, chiến đấu và giết chóc đã lạc ấn vào trong máu huyết.
Lý Vận thấy chỉ có một mình Tiểu Hắc vọt tới, hừ lạnh một tiếng: “Một người mà muốn giữ chân ta sao?”
“Ta đang bị xem thường.”
Dứt lời, hởi thở của Lý Vận lập tức bùng nổ.
Từng luồng linh khí màu hồng nhạt như hóa thành từng luồng bột phấn tràn về phía Tiểu Hắc!
Phía sau, Dương trưởng lão lớn tiếng nhắc nhở: “Tiểu hữu, tránh đi, linh khí màu hồng nhạt này là pháp môn đặc biệt của Lý Vận, một khi hút vào sẽ rơi vào trạng thái mê muội!”
Mị hoặc!
Đây chính là thủ đoạn sinh tồn của Lý Vận.
Liền tính là cường giả cảnh giới cũng không dám chính diện hút lấy cỗ linh khí hồng nhạt này.
Một khi hút vào.
Chiến lực sẽ giảm xuống rất nhiều!
Đồng thời thời điểm muốn ra tay với Lý Vận, tốc độ và phản ứng đều sẽ chậm lại.
Mấy yếu tố này cực kỳ quan trọng trong thời khắc sinh tử.
Sơ sẩy một chút là phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Nhưng mà Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh lại không hề lo lắng chút nào.
Ngược lại trong lòng cười thầm.
Nàng này bị Tiểu Hắc khắc chế rồi sao?
Phải biết rằng tâm cảnh của Tiểu Hắc kiên định biết bao nhiêu nha?
Tiểu Hắc trong trạng thái nhập ma có thể bảo trì tâm cảnh thanh minh, không hoàn toàn bị giết chóc chiếm giữ.
Từng luồng linh khí mang theo tác dụng mị hoặc này làm sao có thể ảnh hưởng tới Tiểu Hắc đang trong trạng thái nhập ma?
Chỉ thấy Tiểu Hắc không thèm tránh không thèm né, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn chui đầu vào trong đám linh khí màu hồng phấn!
Ngay cả Lý Vận cũng cười khẽ.
Đương thật là một tên thần kinh thô.
Nhưng sau đó Lý Vận lại dần dần không còn cười nổi.
Bởi vì nàng nhận ra Tiểu Hắc ở trong linh khí màu hồng nhưng lại không hề bị ảnh hưởng, dù là tốc độ hay lực lượng, trước sau vẫn như một!
Đây là có chuyện gì?
Mặt Lý Vận trầm xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên mà có người không bị linh khí mị hoặc của nàng ảnh hưởng.
Hơn nữa tiểu bối trước mặt còn có cảnh giới thấp hơn nàng nhiều!
Ngay cả Dương Tề phía sau cũng kinh ngạc cảm thán.
Quả nhiên.
Ba người này, không một ai đơn giản!
Hắn không khỏi thầm nghĩ.
Nếu như ba người này tiến sâu vào trung tâm giới vực, e là sẽ tạo ra phong ba thật lớn.
Thiên phú thế này chỉ cao chứ không thấp hơn mấy người ở trong.
Dương trưởng lão cũng quan sát thật kỹ.
Lúc ở sảnh nghị sự Dương gia, hắn là một người trong những người phản đối khi bỏ ra giá lớn mời ba người Thảo Đường Dong binh đoàn ra tay.
Khi đó hắn cho rằng ba tên tiểu bối chưa đạt tới Bán Đế cảnh làm sao có thể xứng với mức thù lao lớn như vậy?
Danh ngạch tham gia tranh đoạt danh ngạch Côn Luân Thiên Trì, dù dùng để mời cường giả Bán Đế cảnh cũng dư dả!
Nhưng hiện giờ xem ra ba người này có chút môn đạo.
Tiểu Hắc dựa vào thân thể lướt qua không gian!
Tiếng gió rít vù vù cộng thêm tiếng nổ lốp bốp.
Tốc độ cực kỳ cực nhanh, người có cảnh giới thấp kém chỉ có thể nhìn thấy giữa không trung có một hắc tuyến xẹt qua!
Sắc mặt Lý Vận trầm xuống.
Không thể mị hoặc một tên tiểu bối, lòng nàng bị đả kích nặng nề.
Nghĩ tới đây, Lý Vận lại bắt đầu múa máy.
Vòng eo thon thon của nàng bắt đầu vặn vẹo uốn éo giống như con rắn.
Thân hình quyến rũ khiến cho đông đảo hộ vệ xung quanh đều si mê, thậm chí còn có người trực tiếp rơi vào trạng thái bị mị hoặc, thân thể bắt đầu nóng lên.
Bọn họ không thể chống lại sự mị hoặc, thất khiếu bắt đầu đổ máu!
Thân thể Dương Tề cũng nóng rực lên, nhưng được tinh thần chi lực của Thạch Sinh trợ giúp nên mới khó khăn tránh thoát một kiếp!
Hai mắt Tiểu Hắc vẫn nhìn chằm chằm Lý Vận như cũ.
Nhưng bây giờ trong mắt ngoại trừ ma ý thì không có bất kỳ sự say mê, quan tâm đến Lý Vận.
Không đợi Lý Vận làm trò thêm.
Tiểu Hắc đã tới gần.
Hắn giơ nắm tay lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, cơ bắp cuồn cuộn cùng với ba loại hoa văn bao trùm đồng thời bộc phát ra lực lượng khiến người ta phải kinh hãi!
Tiểu Hắc gầm nhẹ một tiếng, tung một quyền!
Trong lúc nhất thời, không gian run rẩy.
Sắc mặt Lý Vận thay đổi, nàng ngừng múa đánh ra một chưởng nhẹ nhàng.
Một đạo chưởng ấn màu hồng phấn nghênh đón một quyền của Tiểu Hắc.
Ầm!
Một quyền của Tiểu Hắc hung hăng nện vào chưởng ấn màu hồng phấn.
Chưởng ấn rách nát trong chớp mắt!
Nhưng mà Tiểu Hắc cũng phải lui lại mười bước!
Thân là cường giả Bán Đế có thể trùng kích Đế cảnh, Lý Vận thế mà cũng lùi lại hơn sáu bước sau lần va chạm này!
Sao có thể!
Lý Vận cảm thấy khiếp sợ, lòng nổi sóng.
Rõ ràng là cảnh giới của nàng cao hơn!
Tuy rằng vẫn còn chiếm ưu thế nhưng ưu thế lại rất nhỏ.
Chuyện này không hề bình thường chút nào!
Đối phương chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà đã làm tới mức này sao?
Dương trưởng lão đang giao chiến với Khang Minh, trong long lo lắng không thôi, sau khi liếc mắt thấy một màn này cũng ngẩn người.
Thực lực của người này cường đại đến thế?
Bản thân hắn hắn đối mặt với Lý Vận.
Không nói tới linh khí mị hoặc.
Dù hắn không bị linh khí mị hoặc ảnh hưởng thì cũng sẽ bị một chưởng vừa rồi gây thương tích.
Tiểu Hắc không có quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nhếch miệng cười.
Chung quanh thân thể của hắn không chỉ có sát ý lưu động mà chiến ý cũng bắt đầu ngang dọc.
Địch nhân càng mạnh.
Tiểu Hắc càng hưng phấn, càng có ý chí chiến đấu.
Thời điểm chiến đấu Tiểu Hắc mới lộ ra một mặt dữ tợn thay vì bộ dạng chất phác như bình thường.
Chỉ thấy Tiểu Hắc không có ngừng lại, hắn phớt lờ xương cốt và nội tạng đang bị chấn động.
Giơ một chân đạp vào khoảng không.
Không gian xuất hiện từng sóng gợn!
Thân thể Tiểu Hắc giống như viên đạn pháo phóng về phía Lý Vận lần nữa.
Lý Vận thấy mà giận dữ!
Linh khí màu hồng tràn ngập chung quanh hội tụ vào bàn tay nàng.
Nàng chủ động tiến tới vỗ một chưởng vào nắm tay Tiểu Hắc!
Giờ khắc này.
Tiểu Hắc lui về phía sau mười lăm bước!
Đồng thời khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Lý Vận cũng lui ra phía sau năm bước!
Mọi người lại phải khiếp sợ vì thực lực của Tiểu Hắc.
Đối phương là cường giả Bán Đế có thể trùng kích Đế cảnh!
Tiểu Hắc có thể làm đến mức này đã vượt xa vô số người!
Lý Vận nhìn Tiểu Hắc ở xa xa, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Nếu là ngày thường thì ta chắc chắn sẽ thun ngươi làm nam nô, nhưng trong thời gian này thì không thể có nửa điểm sai lầm cho nên ta cần chém giết ngươi!”
Tiểu Hắc khịt mũi coi thường, cười lạnh một tiếng: “Thu ta làm nô?”
Tiếng nói vừa dứt.
Phía sau Tiểu Hắc có một cỗ ma khí dày đặc phóng lên cao.
Ma khí hội tụ thành một ma ảnh to lớn sau lưng Tiểu Hắc.
Một cổ hơi thở khiến lòng người sinh ra sợ hãi bao trùm cả khu vực đường phố phía đông này.
Ngay cả Lý Vận bị cảm giác sợ hãi lướt qua trong chớp mắt!
Sau đó nàng tỉnh táo lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào!”
Tiểu Hắc đứng thẳng tắp, ma ảnh phía sau cũng thẳng tắp.
Ánh mắt lãnh đạm, có một cổ khí thế bễ nghễ thiên hạ!
Tựa như một vị ma thần buông xuống!
Chỉ nghe thấy ánh mắt hắn lạnh như hàn băng vạn năm, nhìn chằm chằm Lý Vận, lạnh lùng mở miệng, nói: “Ngươi không cần biết, còn chuyện thu ta làm nô?”
“Ngươi không xứng.”