----
Vân Khởi thành là thành trì ở rìa Vô biên giới vực.
Thật ra cực kỳ khuyết thiếu vật tư, cần phải nhập vào từ các thế lực và thành trì khác.
Cho nên thế lực khống chế con đường nhập tài nguyên vào Vân Khởi thành ngoại trừ phủ Thành chủ Vân Khởi thành chiếm cứ năm phần, năm phần còn lại do ba thế gia của Vân Khởi thành phân phối.
Phân biệt là Lý gia, Khang gia cùng với Dương gia!
Lý gia và Khang gia đều bởi vì trong gia tộc có hạng người thiên phú hiển hách, gia nhập thế lực bên ngoài nên hai nhà này đều chiếm được hai phần!
Một phần còn thừa lại thuộc về Dương gia.
Nhưng mà giờ đây Lý gia cùng Khang gia không thỏa mãn nữa, muốn nuốt luôn một phần duy nhất mà Dương gia đang nắm giữ.
Dương gia cũng rất bất đắc dĩ.
Vì lợi ích nên phải liên hôn.
Hiện giờ đưa tiểu công chúa Dương gia Dương Ngọc Uyển gả vào phủ Thành chủ Long Khải thành!
Cũng chính là Long gia!
Như vậy mới có thể bảo đảm lợi ích của cả gia tộc đồng thời được Long Khải thành ủng hộ!
Hiển nhiên Lý gia và Khang gia đều không muốn nhìn thấy cảnh này.
Giờ phút này, trong nhà chính Dương gia.
Gia chủ hiện tại của Dương gia, Dương Chấn Hoài đã thông qua ngọc bội truyền âm biết được tình hình của đoàn người Dương Tề, biết bọn họ gặp phải một trận tập sát trong một sơn cốc ở Lâm Giới sơn.
Còn may mà đối phương không có tập sát thành công.
Dù trong lòng nhẹ nhõm nhưng sắc mặt Dương Chấn Hoài không hề dễ coi chút nào.
Đối phương đã lớn mật như thế rồi sao?
Dương Chấn Hoài ngẩng đầu nhìn về phía hai nam tử trung niên đang yên lặng uống trà đối diện.
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Xem ra đã có người không nhịn được? Sợ Dương gia chúng ta liên hôn với Long gia đến vậy sao?”
Hai nam tử trung niên này có thanh danh hiển hách ở Vân Khởi thành.
Có thể nói rất ít người ở Vân Khởi thành không biết tới bọn họ.
Chính là hai người chủ sự hiện tại của Lý gia cùng với Khang gia!
Lý Mạn cùng với Khang Thế Thành.
Giống như Dương Chấn Hoài vậy, cả hai đều là cường giả Bán Đế cảnh.
Nghe Dương Chấn Hoài châm chọc, sắc mặt Lý Mạn cùng với Khang Thế Thành cũng không hề có một chút biến hóa nào.
Chỉ là chén trà trong tay hơi khựng lại, ngay sau hạ xuống.
Khang Thế Thành cười cười, thản nhiên nói: “Hẳn là đụng chạm đến lợi ích của những người khác đi, Dương huynh, có cần hai nhà chúng ta giúp các ngươi điều tra một chút xem là người phương nào làm ra hay không?”
Nhìn thấy Khang Thế thành diễn kịch, ngón tay Dương Chấn Hoài gõ gõ bàn gỗ nói.
“A? Các ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Lý Mạn cười khẽ một tiếng nói: “Dương huynh, lời này của ngươi không đúng rồi, tuy ngày thường ba nhà chúng ta không hòa thuận lắm, nhưng ở những thời điểm thế này thì cần nhất trí đối ngoại!”
“Cho nên ngươi cũng không cần khách khí với hai người chúng ta, nếu không sẽ rất xa lạ đó.”
Hiển nhiên.
Lý Mạn không muốn thừa nhận chuyện tập sát là do bọn họ làm ra mà đổ cho người ngoài làm!
Khi chưa có hoàn toàn xé rách da mặt, Khang Thế Thành cùng Lý Mạn cũng không có khả năng thừa nhận.
Nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với thanh danh của hai nhà bọn họ.
Huống hồ đây cũng là hành vi đánh thẳng mặt Long gia Long khải thành!
Long gia là phủ Thành chủ Long Khải thành.
Thực lực tự nhiên mạnh hơn bọn hắn quá nhiều.
Dương Chấn Hoài cũng không trông cậy bọn họ sẽ thừa nhận.
Hắn nở nụ cười u ám, trong mắt lập lòe tia sáng lạnh!
Ánh mắt lạnh băng đảo qua hai con cáo già trước mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy phải đa tạ ý tốt của hai vị, nhưng mà nếu để ta điều tra ra hoặc là Ngọc Uyển xảy ra chuyện gì……”
“Dương gia chúng ta chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, dù cho gia tộc có hủy diệt cũng không tiếc!”
Lý Mạn cùng Khang Thế Thành đều mở mắt to hơn.
Ánh mắt trực diện với ánh mắt lạnh băng của Dương Chấn hoài.
Tuy rằng không hề lộ ra một chút hơi thở nào nhưng nhiệt độ cả khu vực đã giảm xuống không ít……
Bên kia.
Đoàn người Dương Ngọc Uyển chỉ còn cách Long Khải thành hai ngày đi đường mà thôi.
Bởi vì toàn bộ hộ vệ đã tử vong hết cho nên người Lân Giáp Dong binh đoàn vẫn luôn cảnh giác bốn phía!
Ba người Diệp Thu Bạch cũng không có buông lỏng cảnh giác, hơi thở vẫn bao trùm xung quanh.
Chỉ cần không phải cường giả Đế cảnh tự mình tới đây thì bọn họ đều có thể phát hiện đầu tiên.
Bên trong xe ngựa, cũng vì càng lúc càng đến gần Long Khải thành càng ngày càng gần mà nét u sầu trên mặt Dương Ngọc Uyển càng ngày càng đậm.
Trong mắt tràn ngập sự bất an, lo lắng!
Tuy rằng chính nàng đồng ý chuyện liên hôn nhưng tới bước này rồi.
Nàng cũng không khỏi suy nghĩ về con đường tương lai của mình, về sau sẽ bước tiếp như thế nào đây?
Nàng không nhìn thấy con đường phía trước của mình.
Bởi vì con đường phía trước đã bị một mảnh sương mù xám xịt giăng kín.
Có lẽ là vì áp lực và ưu sầu mà nàng chủ động mở miệng hỏi: “Tiểu Hắc đại ca, các ngươi đến từ nơi nào nha?”
Tiểu Hắc đang nhắm mắt để cảm nhận chung quanh có sát khí hay không.
Hiện giờ nghe Dương Ngọc Uyển hỏi thì mở mắt ra đáp: “Chúng ta đến từ một nơi tên là Man hoang giới vực.”
Người ngoại giới.
Dương Tề cũng không khỏi nhìn về phía ba người Tiểu Hắc.
Người đến từ giới vực bên ngoài có thiên phú cao như vậy sao?
Trong tư tưởng của bọn họ thì có một nhận định thâm căn cố hữu.
Đó chính là thiên phú và thực lực của người Vô biên giới vực nhất định phải cao hơn người tới từ các giới vực khác.
Những người được gọi là thiên tài từ các giới vực khác tiến vào Vô biên giới vực cũng chỉ có thể xem là người tu đạo có thiên phú bình thường mà thôi……
Còn ba người Diệp Thu Bạch thì hiển nhiên không như vậy rồi.
Dù là trong Vân Khởi thành, Dương Tề cũng tự nhận rằng không có nào thanh niên tài tuấn nào có thiên phú so được với bọn họ!
Ngay cả vị trong phủ Thành chủ cũng là không được . . .
Dương Ngọc Uyển không có tỏ vẻ kỳ thị mà tò mò hỏi: “Man hoang giới vực? Chưa từng nghe qua nha, là một địa phương như thế nào đó?”
Địa phương như thế nào sao?
Tiểu Hắc ấp úng nói: “Hẳn là không chênh lệch lắm?”
Không chênh lệch lắm?
Dương Tề sửng sốt, “Chẳng lẽ thực lực của Man hoang giới vực so với Vô biên giới vực không chênh lệch bao nhiêu? Sao trong các giới vực vĩ độ thấp còn có một giới vực thế này?”
Diệp Thu Bạch nghe mà trợn trắng mắt.
Tiểu Hắc là thể tu.
Cũng không cần dựa vào linh khí.
Cho nên đối với hắn mà nói, dù linh khí có nồng đậm hơn bao nhiêu lần cũng chỉ là như vậy.
Nhưng mà Diệp Thu Bạch cũng lười phải giải thích lại.
Có
Dọc suốt đường đi, Dương Ngọc Uyển vẫn luôn nói chuyện với Tiểu Hắc.
Nhưng thường là Dương Ngọc Uyển hỏi chuyện, Tiểu Hắc đáp lời.
Tính tình Tiểu Hắc thật thà, chất phác, để hắn chủ động nói chuyện còn không bằng kêu hắn đi giết mấy con ma thú đâu!
Bọn họ nhanh chóng cách Long Thành chỉ còn một ngày đi đường.
Dương Ngọc Uyển thở dài nói: “Sắp tới rồi nha……”
Tiểu Hắc hỏi: “Nếu ngươi không muốn gả đi vậy thì không gả là được nha?”
Dương Ngọc Uyển cười khổ một tiếng nói: “Tiểu Hắc ca, có một số việc, không có đơn giản như vậy, nếu chúng ta có thiên phú tốt như các ngươi thì cũng liền không cần phải đi đến một bước này.”
Vừa dứt lời.
Diệp Thu Bạch cùng Thạch Sinh chợt mở mắt!
Cả hai đồng thời đứng lên!
Dương Tề và Hách Lân lập tức: “Có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thu Bạch nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, có một người tu đạo rất mạnh đang đi về hướng bên này, chắc là…… A, đã tới rồi.”