----
Khoảng cách từ Thiên Linh giới vực đến Vô biên giới vực cực kỳ lớn.
Cưỡi Không gian hạm để tới Vô biên giới vực ít nhất phải tốn đến bảy ngày.
Nhưng là trong tình huống không gặp phải không gian loạn lưu cùng với gió lốc không gian.
Thời gian dài xuyên qua không gian thì khả năng gặp phải gió lốc không gian và không gian loạn lưu cực kỳ lớn.
Tới thời điểm này.
Ba người Diệp Thu Bạch đã ngây người trên Không gian hạm ba ngày rồi.
Ba người thay phiên khống chế Không gian hạm.
Tạm thời cũng không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Tới ngày thứ tư thì bỗng có một lượng không gian loạn lưu rất lớn đánh úp về phía Không gian hạm!
Hai người còn lại đều đình chỉ tu luyện đi tới đầu thuyền.
Nhưng mà không một ai kinh hoảng hay gì có cảm xúc nào khác.
Chỉ thấy Diệp Thu Bạch cười nói: “Đây là lần đầu tiên gặp được không gian loạn lưu trong bốn ngày qua, cũng không biết uy lực như thế nào.”
Thạch Sinh gãi gãi đầu nói: “Đều nói không gian loạn lưu rất khủng bố, hẳn là uy lực rất lớn đi.”
Tiểu Hắc cực kỳ hưng phấn nói.
“Không gian loạn lưu này để ta tới thử uy lực đi.”
Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ tư cần tu luyện trong không gian!
Mà rèn luyện thân thể không gian loạn lưu thế này không thể nghi ngờ là phương pháp đẩy nhanh tiến độ tu luyện tầng thứ tư.
Ý tưởng trong đầu của Tiểu Hắc là nếu có thể trực tiếp rèn luyện thân thể bên trong gió lốc không gian sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Mấy người Khổng Giang Hàn mà biết được ý tưởng của Tiểu Hắc chắc chắn là sợ đến câm nín . . .
Dù là cường giả Đế cảnh cũng không cách nào mạnh mẽ chống lại gió lốc không gian.
Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh cũng không có ngăn cản.
Tiểu Hắc nói như vậy thì tự nhiên đã nắm chắc rồi.
Chỉ thấy Tiểu Hắc nhảy ra khỏi Không gian hạm.
Thoát ly trận pháp phòng hộ.
Trực diện với từng luồng không gian loạn lưu!
Lúc đối mặt với không gian loạn lưu, Tiểu Hắc cũng sẽ không thiếu cảnh giác.
Ba tầng Vạn Cổ Ma Thể ầm ầm bùng nổ trong khoảnh khắc này!
Ba loại hoa văn lóng lánh khắp toàn bộ cơ thể Tiểu Hắc.
Hoa văn hỏa, hoa văn băng cùng với hoa văn sát ý.
Ba loại hoa văn đồng thời gia trì khiến cho lực lượng Tiểu Hắc đạt tới một trình độ cực kỳ khủng bố!
Tuy là như thế nhưng khi không gian loạn lưu đập vào trên người Tiểu Hắc vẫn khiến cho thân thể Tiểu Hắc phải run lên!
Tựa như có từng thanh đao nhọn đang không ngừng đâm vào thân thể Tiểu Hắc.
Cũng chính vì thế này mới có hiệu quả rèn luyện thân thể, trực tiếp tăng cường phẩm chất thân thể.
Để thân thể trực diện với sự đau đớn vô tận không dứt.
Sau khi quen thuộc, dung hợp cảm giác đau đớn thì lượng thân thể sẽ bắt đầu tăng dần dần.
Con đường thể tu vốn chính là một con đường tràn ngập gian lao, đau khổ.
Từ xưa đến nay, trong vạn người cũng không thấy được một người đi lên con đường tu luyện thân thể cũng là có đạo lý riêng.
Co đường thể tu không chỉ có yêu cầu một lượng tài nguyên khổng lồ.
Người tu luyện cần phải chịu đựng được sự đau đớn mà người thường nhân khó có thể chịu.
Đương nhiên.
Một khi thành công.
Thể tu có thể bộc phát ra lực lượng nghịch thiên!
Ở trong không gian loạn lưu.
Thẩn thể Tiểu Hắc không ngừng run rẩy.
Hiển nhiên hắn đang chịu dựng sự thống khổ, đau đớn đến tột cùng!
Nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, không có phát ra bất kỳ một tiếng kêu rên nào.
Trên bề mặt thân thể cũng dần dần xuất hiện loại hoa văn thứ tư, lúc ẩn lúc hiện!
Trong nguy hiểm to lớn chính là cơ duyên khó cầu.
Diệp Thu Bạch thì ở bên trong Không gian hạm trung, nghiêm túc quan sát hết thảy.
Tuy rằng biết Tiểu Hắc nắm chắc mới dám bước ra ngoài, nhưng không gian bên ngoài tồn tại rất nhiều nguy cơ.
Không ai biết sẽ có nguy hiểm gì xuất hiện.
Một khi thấy không ổn thì Diệp Thu Bạch sẽ lập tức ra tay mang Tiểu Hắc trở về.
Lúc này.
Ở một phía khác của không gian cũng có một Không gian hạm đang di chuyển!
Ánh mắt Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh đều bị nó hấp dẫn.
Không gian hạm này cũng có kích thước tương tự như Không gian hạm của bọn họ nhưng trận pháp bện trong và mức độ kiên cố thì Không gian hạm của ba người Diệp Thu Bạch không cách nào so sánh được.
Đầu Không gian hạm có hai tên nam tử đang đứng.
Nam tử cầm đồ mặc một bộ áo bào trắng, khóe môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
“A? Thể tu sao, có thể rèn luyệnt thân thể bên trong không gian loạn lưu, không thể không nói chỉ riêng phần gan dạ sáng suốt này cũng đã khiến người khác phải kính nể.”
Lúc nam tử nói ra lời này.
Nghe thì cảm thấy khá là dối trá nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập sự chân thành.
Hiển nhiên.
Nam tử cũng không có châm chọc mà thật tâm nói ra sự kính nể của mình.
Tên thị vệ phía sau hắn nghe xong cũng gật đầu tán thành.
Nam tử nhìn về phía Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh trên Không gian hạm, lễ phép dò hỏi: “Các hạ, các ngươi đến từ giới vực nào?”
Diệp Thu Bạch thấy đối phương cũng không có ác ý, mỉm cười trả lời: “Man hoang giới vực.”
“Man hoang giới vực?”
Nam tử hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía thị vệ sau lưng, hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi biết Man hoang giới vực sao?”
Thị vệ Tiểu Tứ suy nghĩ một chút mới đáp: “Hình như là một giới vực có văn minh tu đạo cực kỳ lạc hậu.”
“A? Thú vị như thế.”
“Vậy các ngươi đang muốn đến nơi nào?”
Chuyện đến Vô biên giới vực cũng không có gì cần giấu giếm.
Diệp Thu Bạch nói thật: “Đến Vô biên giới vực.”
“A? Kia xem ra chúng ta có chung một mục đích, muốn cùng đi hay không?”
Tiểu Tứ lập tức giơ tay khuyên nhủ: “Điện hạ……”
Nam tử lập tức xua tay nói: “Không có việc gì.”
Thấy thế, Tiểu Tứ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Thu Bạch thấy cảnh này nhìn sang Thạch Sinh.
Thạch Sinh cười nói: “Sư huynh quyết định là được.”
Vì thế.
Nam tử cùng với tên thị vệ kia đi lên Không gian hạm của Diệp Thu Bạch.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau.
Diệp Thu Bạch cũng biết được họ tên nam tử, Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh nhìn Tiểu Hắc bên trong không gian loạn lưu, cười hỏi: “Diệp huynh, vì sao các ngươi lại muốn đến Vô biên giới vực?”
“Có khả năng văn minh tu đạo nơi đó hơi khác biệt so với chỗ của các ngươi.”
Mục Phù Sinh nói rất uyển chuyển.
Ý của hắn là các ngươi có khả năng là thiên tài tuyệt đỉnh ở Man hoang giới vực.
Nhưng mà đến Vô biên giới vực thì có khả năng là ngược lại.
Mục Phù Sinh nói uyển chuyển thế này vì quan tâm đến cảm nhận của mấy người Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch cũng không có tức giận, cười nói: “Tự nhiên là muốn ra ngoài rèn luyện, biết xấu hổ mà tiến tới, biết chênh lệch mà vẫn tiến tới mới có thể kích thích bản thân nỗ lực tu luyện.”
Mục Phù Sinh nghe xong cười thành tiếng.
“Không tệ! Chính là lý lẽ này!”
“Theo ý ta thì các ngươi ở một giới vực có văn minh tu đạo xuống dốc mà phát triển đến bước này, so với những thiên tài trời sinh kia càng thêm đáng quý!”
“Ta càng nguyện ý kết giao bằng hữu với mấy người Diệp huynh hơn!”
Diệp Thu Bạch cười, bắt tay Mục Phù Sinh rồi nói: “Nếu bộ mặt thật sự của ngươi như hiện tại thì ta đây cũng rất vui lòng.”
“Diệp huynh có thể yên tâm, ta không có thích ngụy trang bản thân, làm như vậy mệt mỏi lắm nha.”
Hai người bắt tay.
Mục Phù Sinh cười nói: “Ngày sau, nếu ngươi ở Vô biên giới vực mà cần trợ giúp gì đó liền tới tìm ta.”
“Nhưng mà kiếm tu như Diệp huynh đây cũng phải loại người có chuyện mới đến tìm bằng hữu.”
“Thời điểm uống rượu có thể tới tìm ta!”
Diệp Thu Bạch cũng không bất ngờ khi Mục Phù Sinh phát hiện ra mình là một tên kiếm tu.
Nghe hắn nói, Diệp Thu Bạch lại nở nụ cười.
Người này có chút kỳ quái nhưng mà nói chuyện rất thẳng thắn.
Đáng kết giao bằng hữu.