----
Vực chiến là chiến tranh giữa hai giới vực.
Loại chiến tranh quy mô lớn này phải hao phí rất rất nhiều tài nguyên và nhân lực, một con số vô cùng lớn.
Có thể nói, giới vực chi gian chiến tranh, sẽ không dễ dàng kích phát.
Một khi kích phát đó là ngươi chết ta sống.
Phương thất bại sẽ không chịu nổi sự tổn thất tài nguyên cùng với nhân lực.
Giống như Man hoang giới vực trải qua lần chinh chiến thiên lộ trước.
Tuy rằng đại lục không bị trực tiếp hủy diệt.
Nhưng đồng dạng cũng khiến cho văn minh tu đạo điêu tàn, lùi lại mấy vạn năm!
Tới lúc hiện tại vẫn không có cường giả Đế cảnh nào ra đời!
Bây giờ rất nhiều thế lực đang hội tụ ở chủ thành Vân Hoàng đế quốc, Vân Hoàng thành.
Trung tâm Vân Hoàng thành có từng bức tường thành cao cao.
Thành cao vây chung quanh một khu vực.
Có một tòa thành bảo cao ngất đột ngột xuất hiện ở khu vực này nhưng lại lơ lửng giữa không trung!
Đây là trấn quốc chi bảo thứ nhất của Vân Hoàng đế quốc, Huyền Không thành.
Chính là một kiện Bảo Khí phòng ngự Thiên giai đỉnh!
Bên trong còn có từng đạo trận pháp gia trì.
Có thể nói lực phòng ngự của nó đã tiếp cận rất gần cấp độ Linh bảo.
Huyền Không thành hiện tại là Đế cung của Hồng Anh.
Địa điểm nghị sự nghị sự là một Thiên điện trong tòa thành lơ lửng này.
Đã có nhiều gia chủ, tông chủ các thế lực tập trung ở đây!
Trong đó bao gồm viện trưởng Tổng Viện Tàng Đạo thư viện, Ngôn viện trưởng.
Tông chủ Ẩn Kiếm tông, Lâm Hòa Phong.
Tông chủ Đan Tông tông, Cảnh Xuân.
Môn chủ Thiên Trận môn, Vân Trung Hạc.
Gia chủ Mộc gia, Mộc Hòa Trạch.
Gia chủ Ly gia.
Sáu vị này tề tụ một chỗ đã đủ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Dù sao đây là sáu thế lực đầu sỏ ở Trung Vực nha!
Vốn có thêm một gia chủ Mộ Dung gia nữa nhưng mà hiện giờ Mộ Dung gia đã mai danh ẩn tích.
Tài nguyên gia tộc cũng bịa chia năm xẻ bảy.
Có thể nói, Mộ Dung gia chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Hồng Anh thân khoác hồng bào, quanh hồng bào có áo giáp màu vàng kim bao trùm.
Anh khí bức người!
Trên gương mặt tuyệt mỹ, ở vị trí giữa hai chân mày có một ấn ký ngọn lửa màu đỏ khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ diễm lệ.
Phía sau Hồng Anh là Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm.
Bọn họ đại biểu cho Thanh Vân kiếm tông cùng với Thư Trai đi tới nơi này.
Bầu không khí trong Thiên điện trở nên nặng nề.
Có người thì hoảng sợ, có người tỏ vẻ nghiêm trọn, đồng thời cũng có người lạnh nhạt, bình đạm.
Ngôn viện trưởng nghiêm túc nói: “Đã xác nhận tin tức, e là ba ngày sau đại quân vực ngoại sẽ tới thiên lộ.”
“Mọi người có kế sách gì không?”
Khi nghe xong câu này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hồng Anh.
Bởi vì Hồng Anh chính là Vân Hoàng nữ đế.
Mà Vân Hoàng nữ đế đã từng giao chiến với người vực ngoại một lần.
Tất nhiên sẽ biết nhiều về bọn họ hơn.
Hồng Anh nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chờ.”
Chỉ có một chữ.
Một chữ này khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Chờ?
Chờ cái gì?
Chẳng lẽ chờ là có thể giải quyết người ngoại vực?
Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm nhìn nhau cười, chỉ có bọn họ mới biết được chữ “Chờ” mà Hồng Anh nói có ý nghĩa gì!
Một nén nhang trôi qua.
Tần Thiên Nam dẫn đầu bước vào Thiên điện.
Mọi người đều nhìn qua.
Chờ?
Chờ viện trưởng Tàng Đạo thư viện Nam Vực Tần Thiên Nam sao?
Điều này có ý nghĩa gì chứ?
Tuy rằng là một viện trưởng nhưng thực lực đặt trong đám người ở Thiên điện thì còn chưa đủ xem.
Phía sau Tần Thiên Nam còn có một nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước đến.
Vẻ mặt không vui lắm.
Ba người Hồng Anh nhìn thấy nam tử đều không khỏi nở một nụ cười.
Ngôn viện trưởng và
Nếu là người này, đúng thật là có thể xứng với chữ “Chờ”.
Không sai.
Người tới đúng là Lục Trường Sinh.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Trường Sinh hiện thân trước mặt mọi người.
Điều này dẫn tới ngoại trừ đám người Ngôn viện trưởng thì những người khác đều không nhận biết Lục Trường Sinh.
“Người phía sau Tần Thiên Nam là ai?”
“Là đệ tử của Tần Thiên Nam sao?”
“Đệ tử của Tần Thiên Nam không phải Hoang Nguyên sao? Chẳng lẽ lại thu thêm một tên?”
Nói đến đây thì bọn họ chỉ xem là “Tiểu bối” không quen biết mà thôi.
Cũng sẽ không quá chú ý.
Nhưng thời điểm ba người Hồng Anh đồng thời khom lưng nói.
“Sư tôn.”
Tất cả mọi người đều chấn động và kinh ngạc rồi.
Nam tử trẻ tuổi trước mắt này chính là chủ nhân Thảo Đường sao?
Chính là cường giả mà đã dạy dỗ ra mấy yêu nghiệt, sư tôn của Vân Hoàng nữ đế?
Lúc này, trên mặt mọi người cũng không còn vẻ khinh miệt.
Thảo Đường, thế lực nổi danh nhất hiện tại.
Tuy rằng chỉ có ít ỏi mấy người.
Nhưng mỗi người đều có thanh danh vang dội bên ngoài.
Đều có thực lực đối kháng, thậm chí nghiền ép Hư Thần cảnh!
Tồn tại có thể bồi dưỡng ra đệ tử thế này lại là người phàm tục sao?
Ngay cả Ngôn viện trưởng cùng với Lâm Hòa Phong đều cung kính khom lưng với Lục Trường Sinh.
Tỏ lòng kính trọng!
Dù sao bọn họ đều biết thực lực của Lục Trường Sinh.
Tuy rằng chỉ biết một góc băng sơn……
Chỉ thấy Lâm Hòa Phong trực tiếp lướt qua Hồng Anh, cung kính hỏi: “Hẳn là tiền bối biết từ đầu đến cuối đi?”
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
“Không biết tiền bối có kế sách gì?”
Lục Trường Sinh vốn không muốn ra mặt nhưng đối phương lại đẩy hắn ra.
Ngay cả Hồng Anh cũng không dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Hiển nhiên nàng cũng muốn Lục Trường Sinh bày mưu tính kế cho mình.
Lục Trường Sinh thấy cảnh này cũng chỉ đành nói: “Không cần quá sốt ruột, trước tập hợp lực lượng.”
“Nhưng dự tính là khoảng ba ngày nữa đối phương sẽ đặt chân đến thiên lộ.”
“Không sốt ruột thì nên xử lý như thế nào?”
Người nói chuyện cũng thuộc một thế lực nhất lưu ở Bắc Vực.
Mặt đối phương loang lổ màu da khác nhau.
Hồng Anh thần sắc bất mãn nhìn qua đi.
Hiển nhiên giọng điệu của đối phương khiến Hồng Anh cảm thấy không hài lòng.
Người nọ cũng biết giọng điệu của mình có chút thất lễ. vội vàng nói: “Xin lỗi, ta hơi nóng vội.”
Lục Trường Sinh cũng không thèm để ý chuyện đối phương nói thế nào.
Hắn vẫy vẫy tay đáp: “Quan tâm sẽ bị loạn, dù sao cũng là chuyện lớn.”
Mộc Hòa Trạch cười nói: “Tiền bối thật khí độ.”
Lục Trường Sinh không cười nhưng trong lòng vui đến nở hoa.
Rốt cuộc cũng giả trang được rồi nha!
Nhưng mà vẻ mặt vẫn bình đạm, nói: “Ta đã bố trí trận pháp ở thiên lộ.”
A???
Trận pháp sao????
Khi nào??
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả ba người Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy khó hiểu.
Lục Trường Sinh giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
Đương nhiên bỏ qua đoạn mình gặp giới vực chi tâm.
“Cho nên hẳn là những trận pháp đó có thể ngăn cản bọn họ một đoạn thời gian.”
“Cũng tiêu hao một chút lực lượng của bọn họ.”
Lâm Hòa Phong hỏi: “Vậy có thể ngăn chặn được bao lâu đây?”
Lục Trường Sinh suy nghĩ.
Hắn cũng không biết nha!
Nói ít thì ảnh hưởng sĩ khí.
Sĩ khí chính là một trong những yếu tố quan trọng trong chiến tranh.
Nói nhiều thì có khả năng sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu.
Lục Trường Sinh nhìn về phía chung quanh.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn hắn.
Thế này thì hắn không dám nói không biết nha!
Chỉ đành căng da đầu đáp: “Một…… Nửa tháng đi!”
Cùng lắm thì lát nữa lại đi bố trí têm mấy cái trận pháp!
Mọi người nghe câu trả lời đều nhẹ nhàng thở ra.
Nửa tháng đã đủ bọn họ tập kết lực lượng toàn bộ đại lục.