Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 243: Nho phật luận đạo!

Chương Trước Chương Tiếp

----

Phật môn hạ đạt chiến thư.

Bảy ngày sau ở Thư Trai, Tây Vực.

Cũng chính là nơi thế lực mà Ninh Trần Tâm tổ kiến tọa lạc.

Phật môn Phật Tử xuất chiến luận đạo cùng với Ninh Trần Tâm!

Cũng không có đặt cược gì cả.

Nhưng mà một khi Ninh Trần Tâm thua.

Như vậy sẽ là một sự đả kích to lớn đối với Thư Trai vừa mới thành lập!

Còn nếu Ninh Trần Tâm thắng lợi.

Như vậy sẽ là sự đã kích cực lớn đối với danh dự của Phật môn.

Đồng thời chuyện thành lập Thư Trai cũng sẽ trở nên cực kỳ thuận lợi.

Nếu từ chối luận đạo thì thanh danh của Thư Trai cũng sẽ gặp ảnh hưởng.

Một thế lực vừa mới thành lập không nổi đả kích thế này.

Ninh Trần Tâm không thể không tiếp thu phong thư khiêu chiến này.

Cũng không cần phải từ chối!

Sau đó một phong thư hồi âm được truyền lại Phật môn trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Nội dung trong thư là……

Thư Trai Ninh Trần Tâm, tiếp nhận luận đạo!

Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả này nhưng mọi người vẫn kinh ngạc!

Phật Nho chi tranh đã không tái hiện hơn vạn năm rồi.

Sau trận chinh triến vào thời kỳ thượng cổ thì Nho đạo chính thống đã bị hủy diệt.

Hiện giờ chỉ có Tàng Đạo thư viện là còn sự tồn tại của Nho đạo.

Chỉ tiếc, nội tình cũng không đủ, không hoa không quả.

Chỉ có Phật môn kéo dài từ thời kỳ thượng cổ cho tới hiện tại.

Có vô số tín đồ trải rộng khắp Man hoang giới vực!

Thư Trai tọa lạc ở Hạc Minh sơn Tây Vực.

Nơi này chính là nơi Nho đạo bắt đầu.

Đồng thời cũng là nơi Nho Quan từng tọa lạc.

Hiện tại Ninh Trần Tâm đang khoanh chân ngồi trên đỉnh Hạc Minh sơn, trước mặt có một cái bàn lùn.

Trên bàn có một bình trà nóng bốc hơi cuồn cuộn, hương trà thơm ngát từ miệng bình phiêu đãng ra bên ngoài.

Từng cây liễu xanh tươi rì rào lay động theo gió.

Cành liễu va vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Ánh mặt trời dịu dàng xuyên thấu qua từng phiến lá liễu thon dài rơi vào người Ninh Trần Tâm.

Hình thành từng mảng từng mảng sáng vàng xen kẽ nhau.

Lúc này, trong tay Ninh Trần Tâm đang cầm một quyển sách không thể nói là hoàn chỉnh, miệng thì lẩm nhẩm gì đó, ngón tay thường chuyển động.

Bên cạnh là một số quyển sách khác.

Số sách này đều do Nho Quan lưu lại.

Tuy rằng trải qua hơn vạn năm đằng đẵng, đã tổn hại không chịu nổi.

Nhưng được Ninh Trần Tâm chữa trị lại nên có thể miễn cưỡng lật xem.

Trong bảy ngày qua có vô số thế lực đi tới Hạc Minh sơn.

Muốn chứng kiến trận Phật Nho chi tranh này.

Một phương là Phật môn đại giáo có được ngàn vạn tín đồ.

Một bên là Nho đạo đã sớm xuống dốc, suy tàn.

Chính là, Ninh Trần Tâm còn có một thân phận khác.

Đó chính là đệ tử Thảo Đường.

Hắn là đệ tử của Lục Trường Sinh.

Hiện giờ, thế lực mà người trên đại lục này chú ý nhất đó là Thảo Đường.

Cho nên chuyện Phật môn muốn khiêu chiến Thư Trai Ninh Trần Tâm.

Nhìn bề ngoài chỉ là Phật Nho tranh đấu nhưng trên thực tế là Phật môn đang bắt đầu khiêu khích Thảo Đường!

Bọn họ muốn nhìn xem Ninh Trần Tâm sẽ ứng phó như thế nào.

Cũng muốn nhìn một chút sự chênh lệch giữa Ninh Trần Tâm và yêu nghiệt tuyệt thế của Phật môn, Phật Tử.

Rất nhiều thế lực đang dựng trú ngụ tạm thời dưới chân Hạc Minh sơn.

Có vài thế lực đầu sỏ muốn lên núi nhưng lại bị Ninh Trần Tâm từ chối.

“Chờ kết thúc luận đạo rồi mọi người hẵn lên núi.”

Mọi người cũng không có tức giận.

Đều gật gật đầu, lẳng lặng chờ đợi.

……

Bảy ngày trôi qua nhanh chóng như mây trắng lướt ngang trời.

Tất cả các thế lực đều ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Hạc Minh sơn.

Ninh Trần Tâm ở nơi đó, vẫn khoanh chân ngồi trước bàn lùn.

Nước trà vẫn nóng hổi như cũ, trong tay vẫn cầm sách.

Chỉ là số trang đã khác.

Trong hắn không hề có chút lo lắng hay khẩn trương nào.

Thong thả như nước chảy mây trôi.

Nắm chắc thắng lợi sao?

Tới buổi trưa.

Thời điểm này, ánh mặt trời trở nên gay gắt nhất.

Ở phía tây có một luồng sáng vàng kim lóe lên lấn át cả ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng về phía Hạc Minh sơn.

Trong vầng sáng tràn ngập hơi thở Phật đạo.

Có ảo ảnh A Tu La ở bên hộ vệ.

Có kim quang Bồ Tát bên trong tụng niệm kinh Phật.

Còn có một tôn Phật Di Lặc cầm Phật châu nở nụ cười phúc hậu, thiện lành.

Ba dị tượng Phật môn đều đồng thời xuất hiện!

Mỗi dị tượng đại biểu cho một môn Phật pháp tối thượng của Phật môn.

Dưới ba dị tượng này, vốn những tông môn thế lực đến xem tưởng rằng Phật môn sẽ dốc toàn bộ lực lượng.

Nhưng khi nhìn xuống dưới chân ba dị tượng thì chỉ thấy có một bóng người đơn bạc, tất cả đều không khỏi sửng sốt.

Chỉ có một người sao?

Một người liền có thể dẫn phát ba dị tượng Phật môn?

Đây là yêu nghiệt tuyệt thế không xuất thế của Phật môn, Phật Tử sao……

Khi người những tông môn, thế lực đó dời mắt về phía Ninh Trần Tâm thì trong lòng thấy không chắc chắn lắm.

Dù Ninh Trần Tâm là đệ tử Thảo Đường, có cảnh giới Nho đạo cao thâm.

Nhưng khi đối mặt với yêu nghiệt tuyệt thế như Phật Tử thì có thể thắng lợi sao?

E là…… Rất khó.

Giờ phút này, Ninh Trần Tâm cũng buông quyển sách trên tay xuống, đưa mắt bình tĩnh nhìn nam tử bên trong ánh sáng vàng đang đi tới.

Chỉ thấy một tay nam tử niết Phật ấn, khi hắn bước đến không trung Hạc Minh sơn thì liền mở miệng nói: “Như thế nào là đạo?”

Không có mở màn hoa hòe loè loẹt gì cả.

Cũng không có dài dòng, nói nhảm gì.

Phật Tử lập tức bắt đầu luận đạo!

Như thế nào là đạo?

Chỉ có mấy chữ đơn giản.

Nhưng cũng rất khó trả lời.

Tất cả mọi người nhìn về phía Ninh Trần Tâm đang ngồi trước bàn lùn.

Muốn nghe xem hắn sẽ trả lời như thế nào.

Khóe miệng Ninh Trần Tâm cong lên.

Như thế nào là đạo?

Đây là một đề tài rất rộng lớn.

Ninh Trần Tâm đứng lên, nhẹ giọng nói: “Hữu vật hỗn thành, tiên sinh mà sinh là vì đạo.”

Lời vừa ra, từng luồng đạo ý xuất hiện, uốn lượn quanh thân Ninh Trần Tâm!

Đạo ý có xu thế đối lập, chống lại Phật quang ngập trời!

“Chí đạo hoằng thâm, hỗn thành bát ngát; thể bao không hữu, lý cực u huyền.”

“Một hoa một cỏ là đạo.”

Ninh Trần Tâm cúi người cầm lấy một chút bùn đất, nhẹ giọng nói: “Một cây một đất cũng là đạo.”

“Vạn vật trên thế gian đều là đạo.”

Phật Tử khẽ gật đầu, tất nhiên hắn không cho rằng vấn đề thứ nhất của mình có thể đánh bại Ninh Trần Tâm.

Chỉ thấy hắn tiến tới trước một bước.

Phật quang ngập trời chiếu vào trên đạo ý.

Giống như đang ăn mòn, tiêu diệt!

“Vậy nếu vạn vật đều là đạo thì Phật và Nho có gì khác nhau đâu?”

“Vì sao ngươi lại muốn thành lập Thư Trai, truyền bá Nho đạo?”

“Vì sao không cùng Phật môn ta phát huy Phật môn đại đạo?”

Đúng vậy.

Vạn vật đều là đạo.

Nho đạo và Phật đạo có gì khác nhau đây?

Ninh Trần Tâm cũng không có dừng lại chút nào, tiếp tục nói.

“Đầu tiên, vạn vật đều có thể là đạo nhưng đạo và đạo lại có bản chất khác nhau.”

“Giống như thủy cùng hỏa, sống và chết đều là hai đại đạo tương phản nhau.”

“Phật và Nho tự nhiên cũng có sự khác biệt.”

Phật Tử hỏi tiếp: “Có gì khác biệt?”

Ninh Trần Tâm nói: “Đạo giảng thừa phó, thừa phó giả, tích đức sẽ che lấp hậu thế, ngược lại, hậu thế phải chịu khiển trách.”

“Nếu nói, Phật hiện thế vì khổ hải, chủ trương thoát ly, giảng xuất thế.”

“Như vậy, đạo tiện thị sĩ sinh vi nhân chi nhạc sự, thiên địa chi đại đức, lấy hiện thế làm nhạc thổ.”

“Mệnh ta không do trời, tu đạo mà thành tiên.”

“Phật đâu? Thuận theo Thiên Đạo có thể Đại Phật, nghịch thiên mà đi sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục!”

“Tiếp theo, ngươi cho rằng trong Phật môn thực sự không có người mượn tư tưởng Phật đạo mà thỏa mãn dục vọng bản thân sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)