----
Nàng là một vị nữ đế cuối cùng ở thời kỳ thượng cổ, dù hiện giờ tu vi chưa hoàn toàn khôi phục nhưng nội tình và kinh nghiệm chiến đấu có thể cạn sao?
Có thể nói, trong tất cả mọi người ở nơi đây, nếu xét về kinh nghiệm chiến đấu thì không ai có thể sánh bằng Vân Hoàng nữ đế.
Nếu nàng đã không có do dự mà đâm ra một thương này.
Chắc chắn có lòng tin tuyệt đối!
Minh Ngao cũng ngả ngớn cười.
Đạo công kích này của hắn không thể cậy mà phá được.
Nếu mạnh mẽ đâm thủng rồi thì có thể chịu nổi minh khí bên trong đó sao?
Dù người cùng cảnh giới Hư Thần cũng không dám làm như vậy!
Thế mà đệ tử Thảo Đường cường đại như trong lời đồn lại có thể hành động lỗ mãng thế này?
Trong lúc nhất thời, Minh Ngao cũng không phân rõ rốt cuộc là đối phương tự tin với thực lực của chính mình hay là mù quáng kiêu ngạo?
Mặc kệ như thế nào.
Cách làm của Hồng Anh khiến Minh Ngao rất hài lòng!
“Nếu ngươi muốn chết nhanh hơn thì lão hủ cũng sẽ thành toàn cho ngươi.”
Quả cầu minh khí được Minh Ngao thao túng cùng tiến lên với Minh hà.
Cả hai cùng đánh về phía Hồng Anh!
Mà giờ phút này, trường thương to lớn đã đâm tới.
Mũi thương sắc nhọn đâm vào quả cầu minh khí!
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Quả cầu minh khí tựa như một con cá nóc bị trường thương đâm trúng.
Cùng với từng vết nứt dài, quả cầu minh khí bắt đầu phồng to hơn!
Nó sắp nổ tung!
Mọi người thấy cảnh này đều đổi sắc, nhanh chóng lui ra xa.
Gia chủ Ly gia và gia chủ Mộc gia cùng nhau khởi động lá chắn linh khí bảo vệ người trong gia tộc mình.
Một khi lượng minh khí khổng lồ này bùng nổ.
Người dưới Hư Thần cảnh căn bản không cách nào chống cự!
Minh Ngao phát ra tiếng cười khó nghe rồi nói: “Tiểu bối, hoàn toàn tự tin với thực lực của mình là chuyện tốt.”
“Nhưng có đôi khi tự tin quá mức độ sẽ mất mạng đó!”
Vừa dứt lời.
Thì hắn bỗng thấy khóe miệng Hồng Anh cong lên, tựa như một vầng trăng non.
Rất bình tĩnh và tự nhiên.
Giống như nàng chẳng thèm để ý tới quả cầu minh khí khổng lồ sắp nổ tung vậy.
Minh Ngao nhìn vẻ mặt của Hồng Anh, cảm giác không ổn bỗng dâng lên trong lòng.
Một khắc sau.
Cảm giác không ổn đã biến thành sự thật.
Chỉ thấy Hồng Anh thò tay ra, năm ngón tay mở ra rồi nắm chặt!
Trường thương to lớn ngưng tụ từ luân hồi chi ý bắt đầu tan rã!
Hóa thành từng luồng luân hồi chi ý bao vây lấy quả cầu minh khí sắp nổ tung kia.
Giờ khắc này.
Quả cầu minh khí cũng đã phồng to đến cực hạn, tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố.
Nó đã phồng to hơn ban đầu khoảng mười lần.
Bây giờ trông nó giống như một ngọn núi nhỏ.
Đột nhiên.
Quả cầu minh khí nổ tung.
Minh khí bên trong cũng bùng nổ!
Minh khí cuồn cuộn như sóng càn quét bốn phía!
Luân hồi chi ý đã bao bọc lấy quả cầu minh
Bắt đầu run rẩy kịch liệt!
Thấy cảnh tượng này, có người lắc đầu nói: “Sao Càn Nguyên cảnh có thể chống đỡ nổi chiêu thức này chứ……”
“Ngay cả cường giả Hư Thần cảnh đối mặt cũng phải cẩn thận ứng phó.”
“Tuy rằng đệ tử Thảo Đường thật sự yêu nghiệt như trong lời đồn nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, không phải muốn là có thể vượt qua…”
“Không sai, chênh lệch giữa Hư Thần cảnh và Càn Nguyên cảnh tựa như một rãnh trời, cảnh giới càng cao, khiếm khuyết do chênh lệch cảnh giới mang đến càng được thể hiện rõ ràng.”
Mọi người sôi nổi nghị luận.
Nhưng lại không có bất kỳ một người nào ôm chờ mong đối với Hồng Anh.
Bởi vì đối thủ quá mạnh.
Bởi vì Hồng Anh chỉ là một người có tu vi Càn Nguyên cảnh nho nhỏ mà thôi.
Minh Ngao nhìn lá chắn luân hồi chi ý đang run rẩy kịch liệt mà cười lạnh một tiếng.
Lượng minh khí trong quả cầu vô cùng lớn.
Uy lực thì không cần phải nói nhiều.
Người cùng cảnh giới còn không dám tự phụ cho rằng mình có thể hoàn toàn chống cự được một kích này.
Sao một tiểu bối Càn Nguyên cảnh có thể làm được chứ?
Sắc mặt Hồng Anh vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Không hề có chút lo lắng hay sợ hãi nào.
Có cũng chỉ là lòng tin đối với thực lực của mình thôi.
Lúc này còn tự tin?
Minh Ngao lắc đầu, xem ra thiên phú mang đến sự cao ngạo.
Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết trên đường tu...Đạo?!
Minh Ngao nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, đôi mắt hãm sâu dần dần trừng to!
Trong mắt tràn ngập vẻ khó tin!
Lá chắn do luân hồi chi ý biến thành bỗng nhiên được củng cố.
Vẫn chưa có kết thúc.
Dưới sự khống chế của Hồng Anh.
Lá chắn luân hồi chi ý chậm rãi thu hẹp lại.
Dần dần áp súc minh khí đang càn quét lung tung kia!
Muốn áp súc minh khí đã bộc phát ra một lần nữa.
Dù bản thân Minh Ngao cũng không làm được chuyện này.
Thế mà nữ tử áo đỏ trước mắt có thể làm được.
“Sao có thể?!”
Minh Ngao thất thanh kêu lên.
Hồng Anh không thèm quan tâm, dần dần áp súc minh khí thành một quả cầu nhỏ.
Bàn tay giơ lên, quả cầu nhỏ liền bay đến trên lòng bàn tay Hồng Anh.
Nàng cười nói: “Có chút môn đạo, nhưn mà không biết là bản thân ngươi có thể chống cự nổi hay không đây.”
Nói xong liền nhẹ nhàng phất phất tay.
Quả cầu minh khí nho nho nhanh chóng bắn về phía Minh Ngao!
Hành động của Hồng Anh làm sắc mặt Minh Ngao thay đổi.
Kích thước lớn nhỏ cũng quyết định uy lực khi bùng nổ.
Áp súc thành một quả cầu nhỏ như thế, không cần nói cũng biết uy lực sẽ rất kinh khủng rồi!
Áp súc càng mạnh thì thời điểm bùng nổ sẽ càng thêm khủng bố!
Minh Ngao cầm chặt quyền trượng, khẽ quát một tiếng.
Minh hà hội tụ quanh thân Minh Ngao quanh thân hóa thành một lá chắn.
Hắn muốn ngăn cản quả cầu.
Quả cầu minh khí ầm ầm đánh vào Minh hà trong chớp mắt.
Minh khí bùng nổ lần thứ hai.
Lúc này bùng nổ mang theo uy lực lớn hơn so với lúc Minh Ngao phóng thích rất nhiều.
Lực trùng kích kinh khủng hơn!
Minh khí hỗn loạn phá nát lớp băng quanh khu vực này.
Không gian không ngừng run rẩy, bắt đầu phát ra tiếng “răng rắc”, mắt thường có thể thấy được từng khe nứt đang được sinh ra.
Mọi người không ngừng lui về phía sau.
Đồng thời cũng cùng nhau phóng thích linh khí, không ngừng chống cự lại làn sóng minh khí đang lan ra!
Một lúc sau minh khí mới hoàn toàn biến mất.
Ở chỗ Minh Ngao xuất hiện một cái hố sâu lớn.
Bóng dáng Minh Ngao cũng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ là hiện giờ hơi thở của Minh Ngao cực kỳ uể oải.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất.
Dùng quyền trượng chống đỡ thân thể của mình để không ngã xuống.
Chính là hơi thở sinh mệnh đang không ngừng trôi đi.
Hiển nhiên.
Một kích vừa rồi đã hủy diệt sự sống của Minh Ngao!
Minh Ngao thấp giọng hỏi, “Ngươi……Ngươi làm như thế nào?”
Hồng Anh lạnh nhạt đáp, “Khó lắm sao?”
Nghe được câu trả lời.
Minh Ngao cười khổ một tiếng.
Không nghĩ tới mình lại thua trong tay một tiểu bối Càn Nguyên cảnh.
Thật sự quá buồn cười.
Nghĩ tới đây.
Hơi thở Minh Ngao cũng hoàn toàn tiêu tán!