Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 221: Chiến minh ngao

Chương Trước Chương Tiếp

----

Hỗn chiến bắt đầu!

Một phương Bắc Nguyên thành có sáu tên cường giả Hư Thần cảnh, đều là tồn tại đứng trên đỉnh đại lục này.

Điều càng làm cho người khác khiếp sợ chính là thực lực mà Phật môn che giấu lại thâm hậu như thế.

Thế mà trực tiếp xuất động ba tên cường giả Hư Thần cảnh!

Một thế lực mà bên ngoài đã có được ba cường giả Hư Thần cảnh, đây là khái niệm gì?

Có thể nói, Phật môn là thế lực mạnh nhất trên đại lục hiện tại.

Một phương Thảo Đường chỉ có Ngôn viện trưởng cùng với tông chủ Ẩn Kiếm tông và Lâm Hòa Phong là cường giả Hư Thần cảnh.

Tiểu Hắc cũng có thể xem như là cường giả Hư Thần cảnh, dù sao tất cả mọi người đã được chứng kiến cảnh một mình hắn tàn sát hai đầu ma thú Hư Thần cảnh bên trong gió lốc.

Nhưng mà dù tính thêm hắn thì cũng chỉ mới có ba cường giả Hư Thần cảnh!

Đứng đối diện bọn họ có tới sáu cường giả Hư Thần cảnh.

Thực lực tổng thể có sự chênh lệch quá lớn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người không xem trọng phía Thảo Đường.

Chỉ thấy Hồng Anh cầm Luân Hồi thương trong tay, một thân áo đỏ bay phấp phới giữa băng nguyên đầy băng tuyết.

Tiếng gió rít lạnh thấu xương.

Trường thương trong tay nàng có từng luồng luân hồi chi ý lượn quanh!

Mũi thương có hỏa xà phụt lên.

Hơi thở cực kỳ khủng bố!

Thái thượng trưởng lão Minh Hà tông Minh Ngao, cầm quyền trượng, quanh quyền trượng như có một dòng Minh hà chảy xuôi.

Minh hà nho nhỏ này tản ra một loại hơi thở u ám.

Khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi!

Minh Hà tông tự xưng là người phát ngôn của Minh giới.

Thay thế Minh giới đến thế gian này vào thu lấy hồn phách!

Minh Ngao nhìn Hồng Anh cầm trường thương hóa thành bóng mờ màu đỏ phóng tới với vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt.

Đối phương chỉ là tiểu bối Càn Nguyên cảnh.

Có thể uy hiếp được hắn sao?

Đôi môi của Minh Ngao khô quắt nứt nẻ, trong hắn giống như lão nông ngày ngày làm ruộng.

Hai tròng mắt hãm sâu, đồng tử đen như mực tràn ngập sự tĩnh lặng.

“Đệ tử Thảo Đường, danh bất hư truyền.”

“Nhưng chung quy còn chưa có trưởng thành.”

Vừa dứt lời.

Minh Ngao nhẹ nhàng vung quyền trượng, dòng sông nhỏ quay chung quanh quyền trượng bắt đầu phóng ra, hóa thành một dòng sông thực sự.

Minh hà sôi trào cuồn cuộn quét về phía Hồng Anh!

Băng nguyên vốn cực kỳ rét lạnh lại càng lạnh và thêm u ám vì tràn ngập hơi thở của dòng sông này.

Nếu nói sự rét lạnh từ cực bắc băng nguyên có thể thâm nhập vào cốt tủy.

Như vậy thì sự rét lạnh mà Minh hà mang đến lại thâm nhập vào sâu trong linh hồn!

Mặt Hồng Anh không biến hóa chút nào.

Hơi thở Minh hà tản ra như sóng biển ngập trời ập đến trước.

Quanh thân Hồng Anh cũng sẽ xuất hiện một trường thành kiên cố đúc từ luân hồi chi ý.

Tường thành luân hồi ngăn cách hơi thở từ Minh hà bên ngoài.

Minh Ngao thấy cảnh này khẽ gật đầu: “Càn Nguyên cảnh mà có thể chống đỡ hơi thở của Minh hà, thật sự không tồi.”

“Nếu không phải đứng ở phía đối lập nhau, e là lão hủ sẽ không nhịn được mà thu ngươi làm đồ đệ.”

Thu Hồng Anh làm đồ đệ?

Hồng Anh không nói gì.

Nhưng trong mắt lại hiện lên sự khinh bỉ rõ ràng!

Minh Ngao nhíu mày, u ám nói: “Như thế nào, ngươi cho rằng lão hủ không xứng?”

“Ngươi xứng sao?”

Diệp Thu Bạch vừa phóng thích kiếm vực va chạm với ảo ảnh A Tu La mà lão giả Phật môn phóng thích vừa cười nói: “Ngươi cũng xứng đánh đồng với sư tôn chúng ta sao?”

Thực lực của sư tôn Lục Trường Sinh sâu không lường được.

Có thể diệt sát cường giả Hư Thần cảnh bằng một ngón tay!

Minh Ngao chỉ có tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ mà có thể so sánh với sư tôn sao?

Hồng Anh không nói gì, nhưng biểu tình của nàng cũng đã thể hiện sự tán thành với lời Diệp Thu Bạch nói!

Minh Ngao hừ lạnh một tiếng: “Mạnh miệng.”

Hắn nói xong liền vung quyền trượng trong tay, hơi thở Minh hà lập tức bùng nổ.

Từ bốn phương tám hướng đè ép Hồng Anh.

Hồng Anh nâng Luân Hồi thương đâm tới.

Luân hồi chi ý cùng với hỏa chi ý cảnh hỗ trợ lẫn nhau, hội tụ thành một đạo thương mang cắt về phía Minh hà đang quét tới.

Những người quan chiến đều cho rằng nàng không biết tự lượng sức mình.

Tuy rằng người Thảo Đường có thiên phú rất mạnh, có thể vượt cấp chiến đấu.

Nhưng mà giữa Hư Thần cảnh và Càn Nguyên cảnh có sự chênh lệch rất lớn.

Huống hồ.

Trước khi thái thượng trưởng lão Minh Hà tông lui về ở ẩn thì cũng là một nhân vật cực kỳ nổi danh!

Nghe nói trước kia có một tên thành chủ nói lời bất kính với Minh Hà tông.

Minh Hà tông cũng không có tỏ thái độ gì cả.

Khi tất cả mọi người cho rằng Minh Hà tông không dám gây chuyện thị phi, quá mức mềm yếu thì Minh Ngao đã ra tay.

Khi đó Minh Ngao đang ở nửa bước Hư Thần cảnh.

Một người đi đến tòa thành trì kia, sử dụng quyền trượng trong tay triệu hoán Minh hà thu lấy tất cả hồn phách của mấy chục vạn người trong tòa thành kia giam cầm bên trong Minh hà!

Từ đó tòa thành kia cũng trở thành tử thành……

Lấy lực lượng bản thân giết sạch người trong một tòa thành trì.

Thây phơi ngàn dặm!

Sau khi làm xong chuyện này thì thanh danh Minh Hà tông cũng càng lúc càng lớn, không có kẻ nào dám khinh thường tông môn này nữa.

Minh Ngao cũng nhanh chống lui về ở ẩn.

Hiện giờ xuất quan đã đột phá đến Hư Thần cảnh!

Có thể thấy được Minh Ngao hiện tại khủng bố đến mức nào?

Hồng Anh chỉ là một tiểu bối Càn Nguyên cảnh tiểu bối, sao có thể là đối thủ của Minh Ngao?

Bắc Phong thấy một màn này cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Lưu tất cả đệ tử Thảo Đường ở lại nơi này coi như là giải quyết một cái hậu hoạn.”

“Còn sư tôn thần bí phía sau bọn họ thì giao cho đám người kia giải quyết là được……”

Thời điểm suy nghĩ đến đám người kia, trên mặt Bắc Phong rõ ràng có sự kiêng kị cùng với…… Sợ hãi!

Dù là thực lực hay thủ đoạn.

Trước mặt đám người đó, chúng sinh chẳng khác gì con kiến cả!

Lúc này.

Trước ánh mắt lạnh nhạt giống như đã biết rõ kết cục của mọi người.

Thương mang cùng với Minh hà ầm ầm va chạm!

Hơi thở bộc phát thế mà khiến gió lạnh thấu xương trong khu vực phải ngừng loại trong nháy mắt.

Lớp băng chung quanh nứt từng tấc từng tấc!

Chỉ có giới vực chi tâm là không bị ảnh hưởng chút nào.

Sắc mặt Minh Ngao đã có sự biến hóa trong khoảnh khắc này, biến hóa rất nhỏ.

Bởi vì hắn phát hiện Minh hà cũng không có nhanh chóng cắn nuốt thương mang.

Ngược lại đã bị ngăn cản.

Xuất hiện thế giằng co giữa hai bên!

Đây là chuyện một người tu vi Càn Nguyên cảnh có thể làm được sao?

Minh Ngao hừ lạnh một tiếng.

Lại vung quyền trượng một lần nữa.

Minh hà kia giống như đang sôi lên, có vô số bọt khí xuất hiện, ngay sau đó nổ tung!

Mỗi một bọt khí nổ tung đều sinh ra một cổ minh khí màu đen u ám.

Từng cỗ từng cỗ minh khí bắt đầu hội tụ thành một quả cầu minh khí to lớn!

Quả cầu minh khí chậm rãi bay về phía thương.

Chỉ cần đâm thủng thì tất cả minh khí sẽ bùng nổ!

Minh khí bùng nổ sẽ gây ra tổn thương không cách nào ước lượng được.

Hồng Anh đối mặt với quả cầu minh khí cũng không có lùi bước.

Ánh mắt bình tĩnh, hai tay cầm chặt Luân Hồi thương, hai chân tách ra bày tư thái phóng thương.

Lấy Hồng Anh làm trung tâm, luân hồi chi ý bắt đầu tuôn trào rồi bốc lên.

Sau đó hội tụ thành một thanh trường thương to lớn ở phía sau lưng nàng.

Trường thương to lớn nhanh chóng đâm thẳng tới quả cầu minh khí!

Sắc mặt gia chủ Ly gia Ly Nham trở nên nghiêm trọng khi thấy cảnh này.

“Chiêu thức của Minh Ngao cũng không phải là cậy mạnh sẽ có thể phá giải.”

“Một khi cậy mạnh mà đâm thủng quả cầu thì minh khí bên trong sẽ bùng nổ, lực lượng bùng nổ không phải là lực lượng mà Càn Nguyên cảnh có thể thừa nhận nổi.”

Ngay cả Lâm Hòa Phong đang chiến đấu ở đằng xa cũng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu hữu, hay là tránh lui trước cho thỏa đáng.”

Chỉ có Ngôn viện trưởng vừa tung một chưởng vừa cười nói: “Hòa Phong, nàng nhưng không cần ngươi lo lắng dùm đâu!”

Nghĩ đến thân phận thật sự của Hồng Anh.

Lâm Hòa Phong cũng không nhịn được mà bật cười.

Nữ đế một thế hệ, nếu không có lòng tin chiến thắng sao có thể lỗ mãng ra tay chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)