----
Cách làm của Lạc Nhật vương triều khiến cho người của liên minh Bắc Vực tức giận.
Cách tàn sát bi thảm thế này khiến cho toàn bộ Bắc Vực rơi vào khủng hoảng.
Đến lúc đó dù chiến tranh kết thúc cũng sẽ dẫn tới người tu đạo Bắc Vực cùng với người bình thường rời đi.
Bắc Vực sẽ tổn thương nguyên khí!
Như thế thì chiến tranh thắng lợi còn có ý nghĩa sao?
Ngũ Đức Thời nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Lạc Nhật vương triều không có suy xét điểm này sao?”
“Một vương triều chỉnh hợp một nơi không còn bao nhiêu người để làm gì?”
“Hơn nữa, trải qua trận tàn sát này, sẽ không có ai tin phục, xưng thần với vương triều.”
Mọi người nghe xong cũng lắc đầu.
Hiển nhiên, bọn họ không hiểu mục đích của Lạc Nhật vương triều.
Hồng Anh cũng nhíu mày.
Nàng cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Sắc mặt Ninh Trần Tâm hơi âm trầm, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Ngay cả Hồng Anh và Diệp Thu Bạch cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Trần Tâm.
Ngày thường, Ninh Trần Tâm cực kỳ ôn hòa.
Trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.
Giống như thư sinh trong giảng đường, vĩnh viễn không bao giờ tức giận.
Gặp được chuyện lớn thế nào cũng thản nhiên đối mặt.
Nhưng hiện giờ bọn họ cảm giác nhận được Ninh Trần Tâm đang tức giận.
Thậm chí quanh thân thể hắn còn có hơi thở Nho đạo không ngừng uốn lượn!
Chỉ thấy tiếng Ninh Trần Tâm ẩn chứa tức giận, trầm giọng nói: “Không thể để Lạc Nhật vương triều cứ tiếp tục như vậy, cần phải ngăn cản.”
Giọng điệu trầm thấp, giống như đang không ngừng áp chế lửa giận của mình.
Nhưng mà tình trạng thế này thường là khủng bố nhất.
Một khi bùng nổ sẽ không thể vãn hồi.
Mọi người nghe Ninh Trần Tâm nói xong, gật gật đầu.
Ninh Trần Tâm đã thể hiện thực lực của bản thân trong trận chiến tổng tiến công ở Đại Liệt cốc.
Đã thể hiện thực lực của chính mình.
Là người có thể chiến đấu với cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.
Thậm chí còn còn áp chế!
Tất nhiên Ninh Trần Tâm cũng có quyền lên tiếng.
Chuyện này rất bình thường.
Không có thực lực, không có cống hiến bao nhiêu thì sao có quyền lên tiếng chứ?
Cả tư cách nói chuyện đưa ra ý kiến cũng không có.
Ngũ Đức Thời gật đầu nói: “Tất nhiên chúng ta cầm nghĩ cách ngăn cản chuyện này phát sinh thêm, hiện giờ cần thảo luận nên ngăn cản như thế nào, làm cách nào.”
Đinh Vân Hạc suy nghĩ chút rồi nói: “Đối với chuyện thế này, không thể dốc toàn bộ lực lượng, chỉ có thể tổ kiến tiểu đội tiến đến tiêu diệt các đội ngũ của Lạc Nhật vương triều.”
“Không sai.” Phó tông chủ Ẩn Kiếm tông cũng gật đầu đồng ý.
“Hiện giờ, Phật môn đã chen chân vào và gia nhập trận doanh Lạc Nhật vương triều, xét về chiến lực hàng đầu thì đã có sự chênh lệch.”
Chỉ hai lão giả Phật môn thôi mà đã đạt tới cấp độ Hư Thần cảnh.
Hơn nữa đối phương còn có lão quốc chủ Lạc Nhật vương triều cũng là thuộc cấp bậc Hư Thần cảnh.
Nói cách khác thì bên phía Lạc Nhật vương triều đã có ba cường giả Hư Thần cảnh!
Còn bên liên minh Bắc Vực ta thì chỉ có Lâm Hòa Phong cùng với Ngôn viện trưởng là cường giả Hư Thần cảnh ma thôi.
“Cho nên, ai sẽ dẫn đội đi trước?”
Phải nhanh chóng ngăn cản Lạc Nhật vương triều là lời Ninh Trần Tâm nói, Ninh Trần Tâm việc nhân đức không nhường.
Vì thế hắn đứng ra nói: “Ta sẽ đi.”
Ngũ Đức Thời nhìn về phía Ninh Trần Tâm, gật gật đầu, không có từ chối.
Do Ninh Trần Tâm dẫn đội cũng được, thực lực của Ninh Trần Tâm không hề yếu.
Chỉ cần đối phương không xuất động cường giả Hư Thần cảnh.
An nguy của Ninh Trần Tâm không có gì đáng lo ngại.
Lúc này, Diệp Thu Bạch cũng đứng ra nói: “Ta cũng đi luôn.”
Diệp Thu Bạch mới vừa đứng ra thì Hồng Anh liền lắc đầu ngăn lại: “Không được, sư huynh ngươi không thể đi.”
Diệp Thu Bạch cùng với mọi người đều nhìn về phía Hồng Anh.
Chỉ nghe Hồng Anh nhíu mày nói: “Hành động của Lạc Nhật vương triều quá đột ngột, bất ngờ.”
“Nếu bọn họ chỉ muốn tàn sát tán tu cùng bá tánh, vậy trước kia đã làm rồi chứ, vì sao phải chờ đến bây giờ mới bắt đầu?”
Nghe lời Hồng Anh nói.
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay sau đó bắt đầu suy nghĩ thêm.
Đúng vậy, trước đó bọn họ chỉ là tàn sát tán tu và phàm nhân trên đường hành quân thôi.
Hiện giờ lại cố tình đi tìm thành trí có tán tu và phàm nhân tập trung nhiều, sau đó tàn sát.
Chuyện này quá đột ngột, quá khác thường!
Giống như đang mưu tính gì đó.
Hồng Anh tiếp tục nói: “Bọn họ làm như thế, theo ta thì có hai nguyên nhân.”
“Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì bọn họ cần tàn sát tán tu bá tánh để tăng cường thực lực.”
Công pháp của Âm Thi Lão Nhân cùng với thi khôi bí pháp đều yêu cầu thu thập nhiều linh hồn và thân thể.
Có khả năng làm ra loại chuyện này.
Nhưng hẳn là Âm Thi Lão Nhân còn không có bại lộ thân phận của mình mới đúng.
Nếu không thì tin tức đã sớm làn truyền khắp nơi rồi.
“Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân có khả năng nhất, chính là vì muốn dụ dỗ.”
Dụ dỗ?
Mọi người sửng sốt nhìn Hồng Anh, chờ đợi nàng tiếp tục nói.
“Không sai, là dụ dỗ.” Hồng Anh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nhíu mày nói: “Bọn họ biết chúng ta nhất định sẽ ra tay.”
“Lạc Nhật vương triều không chỉ muốn diệt trừ các thế lực Bắc Vực muốn phản kháng mà còn muốn tiêu diệt một người có thù oán, không đội trời chung với bọn họ.”
Nghe đến đây.
Diệp Thu Bạch cũng đã hiểu, hắn chỉ chỉ mình rồi nói: “Ngươi nói bọn họ muốn dụ dỗ ta?”
Mọi người nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Phần lớn người đầu nghe loáng thoáng về sự tích của Diệp Thu Bạch.
Hồng Anh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Có khả năng nhưng ta không hiểu một chỗ, vì sao bọn họ cho rằng ngươi sẽ ra tay đây?”
“Một khi không phải ngươi xuất hiện thì kế hoạch của kia bọn họ liền thất bại.”
“Đây cũng là chỗ mà ta cảm thấy khó hiểu nhất.”
Tuy rằng Hồng Anh đã đoán được dụng ý của đối phương.
Nhưng nàng lại không cách nào biết được mục tiêu thật sự của Lạc Nhật vương triều.
Không ai thể ngờ tới.
Mục tiêu của Lạc Nhật vương triều không phải là dụ dỗ Diệp Thu Bạch mà là dụ dỗ Ninh Trần Tâm!
Dùng Ninh Trần Tâm để dò xét Lục Trường Sinh xem rốt cuộc mục đích của Lục Trường Sinh là gì!
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là Lục Trường Sinh!
Không thể nghĩ ra cũng rất bình thường.
Dù sao ngày thường sư tôn của bọn họ cá mặn như vậy, lại không thích gây chuyện.
Lúc này Ninh Trần Tâm nói: “Không thể kéo dài thêm nữa, đại sư huynh đừng đi, ta đi là được rồi.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu: “Phải cẩn thận.”
Ngũ Đức Thời nói: “Ta an bài mấy người đi cùng ngươi.”
Nói xong liền sắp xếp mấy tiểu đội chi viện.
Đội ngũ của Ninh Trần Tâm do hắn dẫn đầu.
Mấy đội còn lại thì do tông chủ Thiên Thanh tông cùng với đám người Kiếm Triều Miện, Lương Phong dẫn đầu.
Đoàn người thừa dịp bóng đêm buông xuống rời khỏi Thiên Khiển cốc.
Hướng tới nơi phát sinh các trận tàn sát.
Nơi diễn ra cính là Thiên Thanh thành cách Thiên Thanh sơn mạch không xa.
Thiên Thanh thành vốn thuộc quản hạt của Thiên Thanh tông.
Hiện giờ lại trở thành một trong những nơi dừng chân của đội quân Lạc Nhật vương triều.
Lúc đám người Ninh Trần Tâm đến bên ngoài Thiên Thanh thành thì tất cả đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Mặt tông chủ Thiên Thanh tông đỏ bừng!
Tường thành thì tan nát, sụp đổ.
Ở trong thành có từng luồng khí đen bốc lên cao.
Bên trong những luồng khí đen là vô số âm hồn đang rít gào!
Nhưng mà trong tòa thành trì này không chỉ có tiếng âm hồn rít gào mà có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Điều làm cho người ta phẫn nộ đến tột đỉnh chính là phía trên tường thành treo đầy đầu người.
Đầu người treo dọc theo tường thành đã bị tàn phá phá, từng vòng từng vòng!
Vết máu phủ kín mặt tường!