Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 163: Trở về

Chương Trước Chương Tiếp

----

Thi khôi!

Nó mang theo thi khí ngập trời chạy như bay về hướng đám người Diệp Thu Bạch đang đứng.

Mỗi một bước đều đi được mấy chục trượng!

Mỗi một lần nó đạp vào trong gian là không gian sẽ xuất hiện từng gợn sóng.

Tựa như hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Giờ phút này, đám người đại trưởng lão Thiên Thanh tông cũng đã cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của thi khôi, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Tiểu đội phục kích đang nhanh chóng hướng tới Thiên Khiển cốc!

Thi khôi có thực lực nửa bước Hư Thần.

Trong bọn họ không có một ai là đối thủ của thi khôi!

Bọn hắn chỉ đành nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Mọi người bộc phát hết toàn bộ thực lực, tốc độ cực kỳ cực nhanh!

Thật vất vả mới tìm được đường sống.

Hiện tại tại có thêm một thi khôi?

Phải biết rằng, đối mặt với thi khôi, dù là kiếm tu đệ nhất Bắc Vực như Vân Cảnh cũng không thể làm được gì!

Diệp Thu Bạch đã khôi phục hơn phân nửa linh khí.

Tất cả nhờ vào đan dược của Lục Trường Sinh.

Hắn liếc mắt nhìn lại, tốc độ mà thi khôi tiến tới cực kỳ cực nhanh.

Nếu bọn họ cứ chạy hướng tới Thiên Khiển cốc với tốc độ hiện tại thì chắc chắn nửa đường sẽ bị đuổi kịp.

Cảm nhận thi khí ngập trời càng lúc càng gần càng, đại trưởng lão Thiên Thanh tông trong lòng cũng là trầm xuống.

Hiển nhiên, hắn cũng minh bạch điểm này.

Đại trưởng lão khe khẽ thở dài nói: “Đến lúc đó ta sẽ giữ chân hắn một lúc, các ngươi toàn lực thoát khỏi nơi đây, trở lại Thiên Khiển cốc.”

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông biết thiên phú của mình, thực lực của hắn đã tới điểm cuối.

Nếu không có cơ duyên to lớn thì không cách nào phá cảnh được nữa.

Còn những người này, đặc biệt là Diệp Thu Bạch.

Bọn họ đều còn có tiền đồ sáng lạn.

Thậm chí có khả năng vấn đỉnh đại lục.

Về sau, có khả năng là liên minh Bắc Vực sẽ phải dựa vào mấy người này.

So sánh được mất, mình hy sinh một chút cũng có gì đâu?

Có người nhanh chóng lên tiếng: “Đại trưởng lão, cần gì như thế? Phải đi cùng nhau.”

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông thoải mái cười nói: “Đừng suy nghĩ ấu trĩ như vậy.”

“Đây là chiến tranh, sao có thể không có chút hy sinh?”

“Nhưng hy sinh cũng phải có ý nghĩa, cho nên, đừng nói nữa.”

Mọi người yên lặng.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía đại trưởng lão Thiên Thanh tông, khẽ gật đầu.

Lần này, Lạc Nhật vương triều lên kế hoạch chỉnh hợp Bắc Vực.

Khiến các thế lực ở Bắc Vực tạo thành liên minh.

Mà liên minh Bắc Vực đối mặt với trận hạo kiếp này cũng đoàn kết chưa từng thấy.

Như đại trưởng lão Thiên Thanh tông vì cuộc chiến mà nuyện ý trả giá bằng sinh mệnh của mình.

Phải biết rằng, người tu đạo cực kỳ tiếc mệnh.

Có thể đưa ra quyết định thế này là rất khó khăn.

Mọi người cứ hướng về Thiên Khiển cốc trước.

Diệp Thu Bạch nói: “Có lẽ còn chưa tới nước này.”

Mọi người không khỏi nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Biểu hiện trước đó của Diệp Thu Bạch đã khiến bọn họ cực kỳ tin tưởng và bội phục hắn từ trong tiềm thức!

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông cũng hỏi: “Ngươi có biện pháp gì sao?”

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Hắn lấy Ám Ma kiếm.

Ngay sau đó, hoa văn hàn băng trên thân Ám Ma kiếm bắt đầu lóng lánh, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt!

Ngay sau đó kiếm vực được triển khai!

Trong kiếm vực có tràn đầy hàn băng kiếm ý.

Giống như muốn đóng băng cả không gian!

Thi khôi bước tới, bước vào trong kiếm vực.

Nháy mắt bị hàn băng kiếm ý quấn quanh!

Bề mặt thân thể nó không ngừng kết băng.

Tốc độ cũng chịu ảnh hưởng chút ít.

Mọi người cảnh này không khỏi mừng rỡ.

Lấy băng chi ý cảnh dung nhập vào trong kiếm vực tạo thành một khu vực làm giảm tốc độ.

Đây là biện pháp Diệp Thu Bạch mới vừa nghĩ ra được.

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông nhìn Diệp Thu Bạch bằng ánh mắt phức tạp.

Ý cảnh tương dung.

Huống hồ còn là hai loại ý cảnh cao giai như kiếm ý cùng băng chi ý cảnh.

Càng khó khăn hơn!

Có thể làm được điểm này.

Không thể không nói, Diệp Thu là người có thiên phú cao nhất mà đại trưởng lão từng thấy!

Hiện giờ, e là không có mấy thiên kiêu trẻ tuổi có thể so sánh với Diệp Thu Bạch.

Ban đêm.

Không khí ẩm ướt.

Trong không gian xuất hiện vô số mảnh băng.

Bề mặt thân thể thi khôi đã bị bao phủ bởi một lớp băng.

Tốc độ cũng chậm hơn.

Cảm nhận được điểm này.

Thân thể thi khôi run lên, chấn vỡ lớp băng trên bề mặt.

Nó dậm một bước thật mạnh giữa không trung.

Không gian như gánh chịu một đòn đánh nghiêm trọng, run rẩy một trận!

Đồng thời, thân thể thi khôi cũng tựa như mãnh thú thoát khốn, dùng tốc độ khủng bố lao về phía đám người Diệp Thu Bạch!

Thân thể thi khôi lướt qua không gian.

Trong không gian có từng tiếng nổ vang lên!

Đây là biểu hiện khi tốc độ đạt tới một mức độ cực kỳ nhanh.

Diệp Thu Bạch cũng phát hiện ảnh hưởng của hàn băng kiếm vực đối với thi khôi đã biến mất.

Chuyện này rất bình thường.

Dù sao cũng là tồn tại nửa bước Hư Thần.

Diệp Thu Bạch bỗng nhiên xoay người, vung Ám Ma kiếm trong tay!

Một đạo sinh chi ý hóa thành kiếm mang chém về phía thi khôi.

Thái Sơ Kiếm Kinh, Bình Sơn Hà!

Sau khi chém ra hắn lại xoay người mang theo mọi người chạy hướng về Thiên Khiển cốc!

Kiếm mang tới gần.

Thi khôi nắm chặt tay, tung một quyền!

Thi khí nồng đậm quấn quanh nắm tay nó, giống như có muôn vàn quỷ hồn đang rít gào!

Ầm!

Kiếm mang bị đánh tan!

Chỉ là sinh chi ý kia lại tựa như dòi trong xương, dọc theo nắm tay thi khôi, bắt đầu ăn mòn.

Thi khôi run thân thể, bài xuất cỗ kiếm ý này ra bên ngoài cơ thể.

Đạo kiếm mang này thành công giữ chân thi khôi trong thời gian chín hơi thở.

Thời gian này đủ khiến cho đám người Diệp Thu Bạch thoát ly khỏi tầm mắt thi khôi.

Thi khôi đạp bước, chuẩn bị đuổi theo lần nữa.

Chỉ là nó mới vừa phóng được đoạn liền dừng lại.

Ngay sau đó quay ngược trở về.

Hình như là thu được mệnh lệnh nào đó.

Giờ phút này, mọi người cũng phát hiện thi khôi không có tiếp tục truy đuổi.

Cả đám không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là còn chưa thể thả lỏng, tất cả dùng tốc độ cao nhất đi tới nơi tiếp ứng.

Đám người Tần Thiên Nam thấy được bóng dáng Diệp Thu Bạch mới yên tâm.

“Chuẩn bị tiếp ứng, lấy đan dược ra, giúp bọn họ chữa thương.”

Phía sau liền có người của tiểu đội tiếp ứng bắt đầu chuẩn bị.

Tần Thiên Nam, Kiếm Triều Miện thì nghênh đón.

“Thu Bạch, thế nào?”

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trắng bệch.

Phụ tải khi sử dụng Kiếm thứ tám trong Thiên Ma Cửu Kiếm kiếm cùng với Thái Sơ Kiếm Kinh, sau đó còn dung hợp hàn băng kiếm vực.

Diệp Thu Bạch đã tiêu hao cực kỳ to lớn.

Nếu không có đan dược của Lục Trường Sinh, e là đã sớm không chống đỡ nổi.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Còn tốt, tiếp được một bộ phận trở về.”

Tần Thiên Nam nhìn những người phía sau Diệp Thu Bạch.

Có đại trưởng lão Thiên Thanh tông và năm người khác.

Tiểu đội phục kích vốn có tổng cộng mười người.

Vậy là có bốn người đã ngã xuống.

Tần Thiên Nam cảm thấy rất mất mát nhưng trong mắt vẫn có chút hài lòng.

Dù sao trong tình huống như vậy mà có thể cứu sáu người trở về đã vượt quá dự kiến.

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông ăn đan dược vào, linh khí khôi phục đôi chút mới tiến lại cười nói: “Tần viện trưởng, ngươi có một học viên tốt.”

“Có người này, chuyện Tàng Đạo thư viện quật khởi chỉ là sớm hay muộn.”

Qua chuyện lần này, nhóm người đại trưởng lão Thiên Thanh tông đã bị thuyết phục!

Tần Thiên Nam tự hào nói: “Được rồi các vị, trở về rồi nói sau.”

Mọi người rời đi.

Cùng lúc đó, phía sau nơi đóng quân của Lạc Nhật vương triều……

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)