Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 134: Cây liễu: đan phương của ta dư thừa rồi

Chương Trước Chương Tiếp

----

Linh khí không phân chia cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng.

Chỉ có hạ giai, trung giai, cao giai và cực phẩm.

Trên Linh khí phía là Đế khí.

Ở phương thế giới này chưa từng có Đế khí xuất hiện.

Dù sao thì điệu kiện sinh ra Đế khí quá mức hà khắc, rút cạn tất cả linh khí của thế giới này cũng không cách nào sinh ra.

Có thể nói Bảo Khí Thiên giai đã là cấp bậc cao nhất.

Còn Linh khí thì gần như không có.

Giờ phút này.

Diệp Thu Bạch mở mắt, cầm lấy Ám Ma kiếm.

Ám Ma kiếm đã có chút thay đổi.

Giữa thân kiếm có một hoa văn màu lam thật nhỏ kéo dọc toàn bộ thân kiếm, có thêm hàn băng kiếm ý ẩn hiện.

Có thể nói.

Hiện tại uy lực của Ám Ma kiếm đã cao hơn trước mấy lần!

Diệp Thu Bạch khẽ vuốt thân kiếm, cười nói: “Theo ta sẽ không khiến ngươi thụt lùi.”

Ong ong!

Ám Ma kiếm phát ra tiếng ong ong, như đang đáp lời Diệp Thu Bạch.

Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm nhìn về phía Mộ Tử Tình.

Hỏi: “Liễu tiền bối, tình huống của Tử Tình thế nào?”

Tiếng cây liễu truyền đến.

“Trong phạm vi khống chế, hiện tại hàn băng kiếm linh đã bị ngươi hấp thu, là thời cơ tốt để hoàn toàn giải quyết hàn băng linh mạch.”

“Nhưng hiện tại còn chưa có Băng Phách đan.”

“Băng Phách đan?”

Diệp Thu Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Muốn ở nơi nào mới có thể đủ bắt được?”

Lúc này, một cây cành liễu ở trên hư không trung, không ngừng hoa viết.

Rõ ràng là Băng Phách đan đan phương!

“Băng Phách đan, thuộc về linh đan cao giai, hẳn là sư tôn ngươi có thể luyện chế.”

Trên đan dược Thiên giai là linh đan.

Diệp Thu Bạch cúi người cảm tạ.

Sau đó nhìn quanh, lại không phát hiện bong dáng Lục Trường Sinh.

Hắn không khỏi có chút khó hiểu.

Hình như Mộc Uyển Nhi đoán được suy nghĩ của Diệp Thu Bạch, chỉ vào phòng luyện đan rồi nói: “Nha, đại thúc nói đi luyện đan.”

Luyện đan?

Diệp Thu Bạch sửng sốt.

Vừa dứt lời.

Từ phòng luyện đan có một quầng sáng bừng lên.

Giữa quầng sáng là từng luồng đan hương cùng với linh khí ngập tràn!

Ngay sau đó, trên nóc phòng luyện đan lại có một viên đan dược bay ra.

Nhưng không bay được bao xa đã bị một luồng linh khí bao vây.

Chỉ thấy Lục Trường Sinh phất tay thu lấy đan dược.

“Được lắm, tốn nhiều tâm tư luyện chế ra ngươi, sao có thể để ngươi chạy mất?”

Hắn vắt hết não suy nghĩ ra đan dược có thể hoàn toàn dung nhập hàn băng linh mạch với cơ thể Mộ Tử Tình.

Không có đan phương nên Lục Trường Sinh chỉ có thể tự nghĩ ra.

“Chỉ vậy thôi mà tốn một canh giờ, không được, lát nữa phải kêu Hồng Anh hầm canh cá bổ não mới được.”

Hồng Anh: “……”

Diệp Thu Bạch cũng có chút sững sờ nhìn đan dược trong tay Lục Trường Sinh hỏi: “Sư tôn, đây là?”

Lục Trường Sinh tức giận ném đan dược Diệp Thu Bạch rồi nói: “Ngươi nói đi?”

“Chắc chắn là đan dược điều trị cho tiểu cô nương của ngươi rồi!”

Đây là Băng Phách đan?

Diệp Thu Bạch mở to mắt.

“Nhưng…… Không phải sư tôn không có đan phương Băng Phách đan sao?”

“Băng Phách đan? Ta không có nha.” Lục Trường Sinh ngồi trên ghế nói: “Đây là đan dược ta tự nghĩ ra, hẳn là có hiệu quả giống với Băng Phách đan.”

Diệp Thu Bạch choáng váng.

Hồng Anh che mặt.

Mộc Uyển Nhi cười hì hì, cũng không kinh ngạc, hiển nhiên nàng đã quen với cách làm của đại thúc.

Có thể nói là hiện tại Mộc Uyển Nhi đang đi con đường luyện đan của Lục Trường Sinh.

Không dựa vào đan phương, tự mình tùy tiện luyện chế.

Đây cũng là nguyên nhân mà Mộc Uyển Nhi muốn bái Lục Trường Sinh làm sư phụ.

Cây liễu thì muốn câm nín.

Ta còn chưa đưa đan phương Băng Phách đan mà.

Lục Trường Sinh vội vàng thúc giục: “Được rồi, nhanh để nàng hấp thu, xong việc còn phải nấu cơm!”

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn cảm thấy mình đã quen với bản lĩnh của sư tôn.

Kết quả vẫn còn hơi coi nhẹ.

Trình độ luyện đan thế này, Diệp Thu Bạch và Hồng Anh đều chưa từng thấy.

Diệp Thu Bạch cầm phiên bản “Băng Phách đan” của Lục Trường Sinh đi tới trước người Mộ Tử tình, đưa đan dược vào trong miệng Mộ Tử tình.

Nhẹ giọng nói: “Đây là đan dược sư tôn luyện chế, ăn vào liền có thể giải quyết vấn đề thể chất.”

Nghe Diệp Thu Bạch nói.

Mộ Tử Tình nuốt đan dược vào.

Chỉ trong nháy mắt!

Hàn băng chi khí bùng bổ bao bọc lấy Mộ Tử tình.

“A?”

Diệp Thu Bạch có chút lo lắng.

Cây liễu lên tiếng: “Đây là quá trình bình thường, chỉ cần tiểu cô nương này hoàn thành việc hấp thu là được.”

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Diệp Thu Bạch canh giữ bên cạnh Mộ Tử tình.

Cành cây liễu vẫn khoác trên vai Mộ Tử Tình.

Một cổ năng lượng màu xanh biếc đang duy trì tâm mạch của Mộ Tử tình.

Không lâu sau, hàn băng chi khí hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Mộ Tử Tình.

Giờ khắc này.

Hơi thở của nàng bắt đầu tăng lên.

Cảnh giới liên tục đột phá!

Từ Tử Phủ cảnh trực tiếp đột phá đến Khí Hải cảnh!

Lại từ Khí Hải cảnh đột phá đến Thủy Dật cảnh!

Không có ngừng lại.

Trung kỳ.

Hậu kỳ!

Đỉnh!

Đột phá Càn Nguyên cảnh!

Tới Càn Nguyên cảnh trung kỳ mới chậm rãi dừng lại!

Điều này cũng rất bình thường.

Hàn băng linh mạch ẩn chứa hàn băng linh khí quá mức tinh thuần.

Cảnh giới đột phá là chuyện đương nhiên.

Vốn còn có thể tiếp tục đột phá nhưng nếu tiếp tục thì sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn.

Mộ Tử Tình mạnh mẽ áp chế đột phá.

Lúc này mới ngừng lại.

Cây liễu cũng thu hồi cành liễu.

Mộ Tử Tình mở mắt ra.

Hiện giờ, đồng tử Mộ Tử Tình biến thành màu lam.

Hơi thở hàn băng xung quanh theo Mộ Tử Tình thức tỉnh mà thu liễm.

Không tiết ra ngoài chút nào.

Mộ Tử Tình đối khom người với cây liễu, ngay sau đó lại cung kính khom người với Lục Trường Sinh.

Nàng nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói: “Ta thành công rồi!”

Trong nụ cười tràn đầy sự vui vẻ!

Thể chất này đã khiến nàng âu lo rất nhiều năm.

Không có ngày nào được sống một cách đúng nghĩa.

Mộ Tử Tình vốn đã dần quen thuộc.

Nhưng hiện giờ giải quyết được thể chất Hàn băng linh mạch, nàng cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Diệp Thu Bạch cười, gật gật đầu.

Lục Trường Sinh nói: “Được rồi, nếu xong việc thì liền đi nấu cơm, Hồng Anh, ngươi đi hầm canh cá.”

Diệp Thu Bạch cười nói: “Không có việc gì, để ta làm luôn cho.”

Lục Trường Sinh bĩu môi ghét bỏ nói: “Ngươi không hầm canh ngon như Hồng Anh, ngươi nấu ăn là được.”

Hồng Anh: “……”

Trong lúc bọn họ bàn luận món ăn thì hướng phòng bếp đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên.

Mọi người kinh ngạc nhìn sang.

Từng sợi khói đen bốc lên từ phòng bếp.

Chỉ thấy Tiểu Hắc với gương mặt lấm lem bưng mấy mâm đồ ăn đi ra.

Hắn cười hắc hắc nói: “Rốt cuộc cũng thành công, sư tôn, sư huynh sư tỷ, tới nếm thử xem được chưa.”

Khóe miệng Lục Trường Sinh co rút, nói: “Đột nhiên ta không cảm thấy đói bụng nữa.”

Nhìn đồ ăn trên tay Tiểu Hắc, tất cả đều đen thui.

Đây mà là thành công sao?

Lúc này, Ninh Trần Tâm cũng tỉnh lại, nhìn về phía mọi người, cười nói: “A, sư đệ đã làm cơm xong?”

“Sư tôn, các ngươi không ăn sao?”

“Không đói bụng……”

Ninh Trần Tâm cười nói: “Vậy ta ăn, đừng để lãng phí.”

Nói xong liền tùy tiện gắp lấy một cục thịt đen đen.

Bỏ vào trong miệng.

Ninh Trần Tâm: “…… A, hình như ta không biết ăn.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)