Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư

Chương 131: Chuyện phật môn

Chương Trước Chương Tiếp

----

Lão giả trước mắt, Ninh Trần Tâm nhận biết.

Lúc hắn truyền đạo ở Nam Vực, lão giả đã xuất hiện trước mặt Ninh Trần Tâm, muốn hắn gia nhập Phật môn!

Nhưng lúc ấy Ninh Trần Tâm từ chối.

Lục Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Ninh Trần Tâm, nói: “Ngươi nhận biết sao?”

Ninh Trần Tâm gật đầu.

Lão giả này tự xưng là Phật tu Thanh Tâm Tự.

Sáu lão giả cũng nhìn về phía lão giả Thanh Tâm Tự, nói: “Pháp Duyên, ngươi nhận biết hắn?”

Pháp Duyên gật gật đầu.

Nhìn thấy Pháp Duyên gật đầu, một lão giả nói: “Vậy để cho bọn họ rời đi đi.”

Thanh Tâm Tự và cùng Phật môn cùng một mạch.

Nhưng bởi vì lý niệm bất đồng nên Pháp Duyên một mình rời khỏi, tự sáng lập Thanh Tâm Tự.

Hiện giờ, Thanh Tâm Tự cũng là một thế lực lớn ở Tây Vực!

Chẳng qua, Phật môn nổi danh hơn mà thôi.

Cũng bởi vì Pháp Duyên rời khỏi nên thái độ của Phật môn đối với Thanh Tâm Tự cũng không tốt lắm.

Thậm chí còn ngày thường còn âm thầm tranh phong!

Nhưng chung quy Pháp Duyên có xuất thân từ Phật môn, tự nhiên không thể để Phật môn bị hủy trong tay người khác.

Pháp Duyên cũng không để ý tới sáu lão giả, tươi cười nhìn về phía Ninh Trần Tâm, chắp tay trước ngực nói: “Tiểu thí chủ, lại gặp mặt.”

Ninh Trần Tâm gật đầu.

“Không nghĩ tới, ngày đó từ biệt, bây giờ lại gặp mặt trong tình huống này.”

Ninh Trần Tâm nghe xong nói: “Tiểu sinh cũng không muốn như thế, chỉ là có một chuyện không hiểu, muốn được nghe Phật môn giải thích.”

“A?” Pháp Duyên hơi kinh ngạc nói: “Vậy nghi hoặc trong lòng tiểu thí chủ đã được giải quyết hay chưa?”

Ninh Trần Tâm lắc đầu, ngay sau đó lại gật gật đầu nói: “Tuy rằng không ai giải thích cho ta nhưng hiện giờ cũng không cần nữa rồi.”

Phật môn hủ bại.

Tình cảnh này đã đủ để Ninh Trần Tâm tin tưởng.

Phật môn vì bài trừ dị kỷ, không từ thủ đoạn!

Mặc kệ là cầu thang Phật môn, mười bước một bái.

Hay là chuyện người Phật môn không ngừng ngăn cản, tiến hành vây giết hắn.

Đều đã giúp Ninh Trần Tâm hiểu rõ.

Phật môn, thế lực lấy truyền bá tư tưởng Phật đạo làm nhiệm vụ đã hoàn toàn hủ bại từ trong nội bộ.

Hư thối!

Gốc rễ đã bị ăn mòn!

“Vậy có thể nói với lão nạp sao?”

Ninh Trần Tâm không có ác cảm với lão giả trước mặt.

Vì thế liền nói ra đầu đuôi mọi chuyện một lần.

Pháp Duyên nghe xong, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Hắn nhìn về phía sáu gã lão giả, lạnh lùng nói: “Xem ra các ngươi vẫn như thế, lão nạp đã sớm nói rồi, cứ hành sự như thế, sớm hay muộn gì Phật môn cũng gặp đại nạn!”

Nguyên nhân Pháp Duyên rời đi cũng xuất phát từ tâm tình như Ninh Trần Tâm!

Phật môn, Phật đạo, vốn không nên chém chém giết giết.

Cũng không nên vì bài trừ dị kỷ mà thiết lập các loại quy tắc.

Đồng dạng cũng không nên vì giấu giếm chân tướng mà chém giết đối phương.

Thủ đoạn thế này có khác gì ác ma đâu?

Sắc mặt sáu lão giả trông cũng rất khó coi.

Bọn họ không cách nào phản bác.

Pháp Duyên thầm than một tiếng rồi lại nhìn về phía Ninh Trần Tâm, nói: “Lão nạp đã biết, tuy Phật môn làm không đúng.”

“Nhưng đại thế đã

Ninh Trần Tâm rối rắm nói: “Vậy người trong thôn nhỏ thì sao? Tính mạng của bọn họ nên trả lại như thế nào?”

Pháp Duyên thở dài: “Hiện giờ, người gây họa cùng với Phật môn đã chết nhiều như vậy, Phật môn cũng đã trả cái giá phải trả.”

“Việc này, cứ tạm gác lại đi?”

Pháp Duyên cũng không có nói là dừng ở đây!

Cả hắn cũng cho rằng Phật môn phải gánh vác trách nhiệm trong chuyện này.

Nếu không phải Phật môn ngầm ủng hộ hành vi của những sa di đó.

Thì sao lại phát sinh chuyện bi thảm như bây giờ?

Lục Trường Sinh cũng quay đầu nhìn Ninh Trần Tâm.

Hiển nhiên hắn giao quyền quyết định cho đệ tử này.

Nếu đệ tử này muốn chấm dứt thì hắn liền mang theo Ninh Trần Tâm rời đi.

Nhưng nếu Ninh Trần Tâm không muốn chấm dứt, vẫn muốn tiếp tục thì Lục Trường Sinh cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.

Cùng lắm thì mình mang Cửu U Hoàng Tuyền đại trận tới đây, cho Phật môn máu chảy thành sông!

Việc này bắt đầu bởi Ninh Trần Tâm, nên do Ninh Trần Tâm kết thúc.

Ninh Trần Tâm rơi vào trầm tư.

Sau đó nhìn về phía Pháp Duyên, nói: “Như thế nào là đại thế, nhiệm vụ của Phật môn là gì?”

Pháp Duyên lắc đầu nói: “Thời điểm chưa tới, không thể nói.”

Ninh Trần Tâm cảm giác Pháp Duyên không giống những người khác trong Phật môn.

Vì thế, gật gật đầu, “Ta hiểu được.”

Phật môn đã trả giá rồi.

Mười tám vị La Hán trọng thương.

Mất mấy tên Bồ Tát!

Sáu lão giả đều bị phản phệ!

Có thể nói, hiện giờ Phật môn đã tổn thương nguyên khí.

Nếu không có Pháp Duyên ra mặt cầu tình, e là Ninh Trần Tâm cũng sẽ không ngăn cản sư tôn tiếp tục giết chóc.

Nghĩ tới đây, Ninh Trần Tâm nói với Lục Trường Sinh: “Sư tôn, kết thúc thôi.”

Lục Trường Sinh gật đầu, cười nói: “Ta tôn trọng ý kiến của đồ đệ.”

“Nhưng nếu các ngươi còn dám tính toán đồ nhi ta thì lần sau sẽ không dễ dàng chấm dứt thế này.”

Khi nói xong lời này, không gian trở nên lạnh lẽo như sắp đóng băng.

Lục Trường Sinh cuốn theo Ninh Trần Tâm rời khỏi nơi đây!

Sau khi hai người rời đi.

Sáu lão giả mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nhìn mấy thi thể chung quanh, trong lòng nhỏ máu.

Phải biết rằng.

Để bồi dưỡng ra một Bồ Tát cần rất nhiều tài nguyên.

Hơn nữa những Bồ Tát đều còn cơ hội phá cảnh!

Pháp Duyên nhìn sáu gã lão giả, lạnh nhạt nói: “Có thể để bọn họ rời đi đã tốt lắm rồi, đừng có không biết đủ.”

“Phải biết rằng, đối phương chỉ là một đạo hình chiếu mà đã khiến Phật môn long trời lở đất, nếu như bản thể đến, các ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng lời Pháp Duyên nói là sự thật!

Đối phương chỉ phủ một hình chiếu xuống mà đã có thể chém giết Bồ Tát trước mắt bọn họ.

Dùng thực lực phá tan Phật môn đại trận lưu lại từ thượng cổ khiến sáu người bị phản phệ.

Nếu bản thể đến, e là dù sáu người liều mạng ngăn trở cũng chỉ sợ không làm được chuyện gì!

“Người này, đến tột cùng là ai?”

Pháp Duyên cũng lắc lắc đầu nói: “Không biết.”

“Nhưng nếu như các ngươi vẫn mặc kệ người Phật môn dựa vào mấy thủ đoạn kia thu thập tín ngưỡng thì Phật môn cách thời điểm diệt vong cũng không xa.”

Dứt lời, Pháp Duyên cũng biến mất!

Chỉ để lại sáu người với sắc mặt khó coi!

Lần này Phật môn thảm bại.

……

Trên đường đi.

Ninh Trần Tâm vẫn đang trầm tư.

Lục Trường Sinh cũng không có cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

Trải qua chuyện này, Ninh Trần Tâm cũng sinh ra nghi vấn đối với đạo trong lòng.

Hắn không cách nào giúp được.

Đạo của mình, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Sau khi trở lại Thảo Đường.

Hình chiếu của Lục Trường Sinh dung nhập bản thể.

Ninh Trần Tâm cũng nhìn về phía Lục Trường Sinh, hỏi: “Sư tôn, cách làm của ta sai sao?”

Hắn theo đuổi thiên hạ thái bình, cho nên truyền đạo trong phàm trần.

Nhưng cách làm của Phật môn lại khiến hắn nghi ngờ đạo trong lòng.

Cách làm của hắn thật sự có tác dụng sao?

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Ninh Trần Tâm, rồi nói: “Không thẹn với lòng là được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)