Như mực.
- Mười phong thư, cũng đủ rồi.
Lưu Lăng lệnh thị nữ thổi tắt hết đèn trong đại điện, hắn một mình ngồi ở chiếc ghế rộng rãi thoải mái tự lẩm bẩm. Toàn bộ đại điện chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa và cửa sổ chiếu rọi vào xua tan đi một góc bóng tối, ánh trăng xuyên qua lớp lụa mỏng trên cửa sổ rọi trên mặt đất của đại điện, đem bóng của cửa sổ in trên mặt đất. Nguyệt sắc thanh linh, lại không thể chiếu rọi vào Lưu Lăng đang ngồi ở trên ghế cao nằm nơi sâu nhất trong đại điện. Ánh trăng vươn ra, ấn kí lưu trên mặt đất nhìn vào như xiềng xích rất trừu tượng lại vừa không thoát khỏi quy luật.
Nơi sâu nhất trong đại điện, là vị trí long ỷ.
- Ta thật sự vĩ đại như những gì ta nói sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây