Canh chừng thời gian trước khi đến Giang Châu Lưu Lăng từ trong lòng Loan Ảnh ngồi dậy, Loan Ảnh bừng tỉnh khỏi mộng, vừa thấy vẻ mặt Lưu Lăng cười như không cười, nàng thẹn đến mặt đỏ bừng bừng. Đường đường là Thánh nữ Bạch Liên giáo cao ngạo, lạnh lùng trong một ngày đã đỏ mặt vô số lần, gộp lại số lần đỏ mặt suốt hai mươi năm qua của nàng còn không nhiều bằng ngày hôm nay. Lưu Lăng nhìn nàng cười nhẹ, cầm lấy tấm thảm trên xe ngựa đắp lên người nàng. Loan Ảnh hoảng hốt như một con thỏ bé bị dọa sợ, người rụt mạnh về sau, lại đảo mắt nhìn về phía mấy người Diệp Tú Ninh thấy hãy còn say giấc, nàng mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Lưu Lăng chỉ vào bả vai Loan Ảnh, hé miệng mấp máy môi hai chữ:
- Cảm ơn.
Loan Ảnh không dám nhìn thẳng Lưu Lăng, nhắm mắt cố gắng đè xuống trái tim đang nảy loạn bình bịch của mình, song khi dồn hết dũng khí mở mắt ra muốn nói gì đó thì nàng phát hiện Lưu Lăng đã xuống xe ngựa rồi.
Sau khi trở lại Giang Châu, Lưu Lăng lệnh xe ngựa Giám sát viện đưa ba người Loan Ảnh đến trạm nghỉ chân nghỉ ngơi. Hắn dừng lại ở cửa thành, trong ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ và vô vàn tiếng hô hoán vạn tuế từng bước đi lên đài cao được lâm thời xây đắp. Tiếng hô “Hán Vương vạn tuế” liên tiếp vang rền, đây là sự bày tỏ lòng kính yêu chân tâm của dân chúng dành cho Lưu Lăng. Lưu Lăng đứng trên đài cao, hai tay giơ lên rồi đè xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây