Cười đắc ý.
Người của đề kỵ đem Thạch Đang đã đứt tay cùng Ngô Hữu Hóa trói trên lưng ngựa, Loan Ảnh đã mệt không chịu nổi, nhưng nàng vẫn cố chấp muốn đi tìm Diệp Tú Ninh và Diệp Bình An, Lưu Lăng lệnh hai ngân y đem theo năm mươi kỵ binh đưa Thạch Đang cùng Ngô Hữu Hóa về Giang Châu trước, hắn mang theo người ngựa cùng Loan Ảnh đi tìm Diệp Tú Ninh hai người.
Lưu Lăng cũng không trưng cầu ý kiến của Loan Ảnh, một tay ôm nàng đặt lên lưng Hồng Sư Tử, sau đó để nàng dẫn đường, hắn mang theo đề kỵ theo sau. Một khắc khi được Lưu Lăng ôm lên lưng ngựa, hận ý trong lòng Loan Ảnh đã biến mất không còn chút gì, thay vào đó là một loại tình cảm khó nói nên lời, có lẽ là cảm kích, có lẽ là sự thoải mái sau khi loại bỏ hiểu lầm, có lẽ chút áy náy đối với Lưu Lăng, có lẽ là sự cảm kích sau khi đại nạn không chết, có lẽ là sự bá khí của Lưu Lăng khiến nàng khó xử, loại cảm giác phức tạp này ngay cả nàng cũng không thể hiểu được, loại cảm giác này khiến Loan Ảnh khó mà thích ứng.
Từ sau khi Loan Ảnh rời đi tới khi Lưu Lăng đuổi kịp, chưa tới một canh giờ. Diệp Tú Ninh và Diệp Bình An đã sức cùng lực kiệt vốn không thể đi xa, tục ngữ có câu nhìn núi chạy chết người, lúc đó các nàng nhìn ngọn núi trước mặt không xa lắm, nhưng thực sự chạy qua đó mới phát hiện khoảng cách so với tưởng tượng xa hơn nhiều.
Người của viện Giám sát có người là cao thủ truy đuổi, không qua bao lâu đã phát hiện vết tích của Diệp Tú Ninh hai người họ. Trong lòng Loan Ảnh gấp rút, không ngừng hô to.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây