- Bất quá là một tên vua mất nước thôi. Cửu ca của ta thưởng cho ngươi một con đường sống, ngươi sao lại không biết xấu hổ đến chết đi?
Lời nói của Triệu Vương đến tận giờ vẫn còn vang vọng trong đầu của Lý Dục, sự sỉ nhục ngày ấy giống như một vết thương thật sâu khắc vào trong lòng của gã. Ngay cả là một vị vua mất nước, chẳng lẽ gã liền có thể bị người ta tùy ý nhục nhã hay sao? Lý Dục vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng Triệu vương kia không ngờ lại gây sự như thế, hạ lệnh đem toàn bộ tôi tớ của Lý Dục đánh chết. Lý Dục cãi cọ, Triệu vương không ngờ hạ lệnh ác nô đánh gãy một cái chân của gã. Sau lại nếu không phải quân binh của phủ tướng quân tại Kim Lăng đuổi tới, Triệu vương kia không tiện tiếp tục xuống tay, nếu không chỉ sợ ngày ấy Lý Dục thật sự có khả năng đã bị người đánh chết.
Lý Dục nằm ở trên giường thở dài, chỉ nói với người hầu rằng:
- Nhiều ngày nay vẫn nên chú ý một chút đi, nếu như Nghê Vũ cô nương có xảy ra chuyện gì, lòng ta mới thật sự băn khoăn.
Người hầu kia vâng mệnh, trong lòng cũng là có chút bất đắc dĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây