Sau khi Lưu Lăng trở lại Tấn Châu, thời gian đã tới cuối tháng mười một, tuy rằng Tấn Châu so với Ký Châu và Thái Nguyên bên kia ấm áp hơn chút, nhưng đối với Giang Nam mà nói nó vẫn còn khá lạnh lẽo. Lưu Lăng lĩnh quân đánh trận tại Giang Nam đã hơn một năm chưa từng quay lại Tấn Châu nên hơi cảm thấy khó chịu với thời tiết tại nơi phương Bắc này.
Dựa vào thân phận hiện nay của Lưu Lăng thì hình thức xe ngựa của hắn cực kì long trọng nhưng Lưu Lăng lại không quen như thế. Hắn lại vô cùng yêu thích sắc đen xe ngựa của Giám sát viện.
Vương Đại Hán trở lại Tấn Châu, văn võ bá quan dưới sự dẫn dắt của vài vị Đại học sĩ phòng Quân Cơ đi ra ngoài Tấn Châu ba mươi dặm mà ngênh đón đoàn người. Đồng thời ra nghênh đón còn có thê tử của Lưu Lăng, Vương phi Lư Ngọc Châu.
Ba nghìn tinh giáp kỵ binh, tám trăm đề kỵ cùng hộ vệ chiếc xe ngựa màu đen kia kia chậm rãi tiến về hướng Tấn Châu. Gió rét thổi qua làm cho gần bốn ngàn thiết kị ấy mang theo một cỗ khí xơ xác tiêu điều làm cho tâm người kính sợ. Long kỳ Đại Hán màu đỏ như lửa đón gió bay phấp phới, tuyên cáo sự mạnh mẽ, cứng rắn và khí phách của chủ nhân của nó.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Lưu Lăng xuống xe ngựa, lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt quen thuộc, nội tâm hắn không khỏi cũng dâng lên vài cảm xúc ai thán. Vương phi Lư Ngọc Châu tiến lên nghênh đón, cười đem một chiếc áo khoác màu vàng sáng choàng lên người Lưu Lăng. Lưu Lăng cầm lấy bàn tay đã đông lạnh của Lư Ngọc Châu yêu thương mà nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây